Em Là Mặt Trời Nhỏ Của Anh [ Duonghung]
Ánh sáng không lên tiếng
T/g nè💗
2 chap kia ổn hong ạ😭😭
T/g nè💗
Thoii dô truyện nè!!
Mưa vẫn chưa dứt hẳn. Hai người đứng bên dưới mái hiên một cửa hàng tiện lợi ven đường, mái tóc Dương hơi ướt vì cúi xuống che dù cho Hùng cả quãng đường.
Hùng lặng im một lúc sau câu trả lời bất ngờ đó. Cậu không ngờ Dương sẽ thành thật đến vậy. Không né tránh, không nói đùa, cũng không đẩy cậu ra như lần trước.
Lê Quang Hùng
Em vui lắm đó. Bình thường người ta nhìn em là thấy phiền thôi.
Dương nhìn cậu, gương mặt vẫn như mọi khi – trầm tĩnh, gần như không biểu cảm.
Nhưng lần này, anh không nói “phiền”.
Chỉ khẽ quay đi và nói
Trần Đăng Dương
Đi thôi,tôi đưa em về
Căn phòng trọ nhỏ của Hùng nằm ở tầng ba trong một khu nhà cũ. Cầu thang hơi hẹp, đèn vàng mờ, tay vịn bằng gỗ đã sờn. Dương bước sau lưng Hùng, tự dưng thấy cảnh này thật lạ. Anh không hiểu sao mình lại đồng ý đưa một cậu nhóc về tận nhà chỉ vì cậu ta… cứ cười với mình.
Cửa phòng mở ra. Mùi bánh quy bơ thoảng qua. Dương khựng lại.
Lê Quang Hùng
Vào đi anhhh
Hùng xoay người,nhoẻn cười
Lê Quang Hùng
Em có làm bánh đó. Lúc nãy em đem đến quán, nhưng anh đến muộn quá nên em mang về rồi
Dương bước vào, ngập ngừng. Căn phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ, treo đầy tranh vẽ – màu sắc rực rỡ, ngập tràn ánh sáng.
Trần Đăng Dương
Của em vẽ?
Lê Quang Hùng
Dạ. Em học thiết kế minh họa. Mỗi lần buồn là em vẽ màu cam, màu vàng… cho dễ thở.
Dương nhìn tranh một lúc. Không phải phong cách anh thích – quá nhiều cảm xúc, quá nhiều ánh sáng – nhưng có một điều gì đó chạm vào nơi sâu nhất trong anh
Anh quay sang nhìn Hùng.
Cậu đang đặt khay bánh xuống bàn, lưng hơi khom, tóc mái rủ xuống, miệng khẽ hát theo bài nhạc phát từ điện thoại. Một giai điệu ấm áp, không lời
Dương chưa từng nghĩ mình sẽ ở trong một căn phòng thế này. Một không gian nhỏ, đầy sắc màu, thơm mùi bánh, và có một người đang cười thật tươi chỉ vì mình đến
Bánh còn ấm. Vỏ giòn, nhân ngọt.
Dương ngồi im lặng, nhấp một ngụm trà. Hùng chống cằm nhìn anh
Lê Quang Hùng
Anh có thấy đỡ xám hơn chưa??
Lê Quang Hùng
Cuộc đời anh đó. Em thấy nó xám xịt à. Chắc ở riết trong thế giới ấy, anh cũng quên mất có màu cam rồi.
Trần Đăng Dương
Không phải tôi quên… là tôi không còn tin nó thật sự tồn tại
Lê Quang Hùng
Vậy để em chứng mình cho anh thấy
Dương ngẩng lên nhìn Hùng. Đôi mắt cậu như ánh đèn trong căn phòng tối, không nói quá to, cũng không rực rỡ, nhưng cứ âm ấm len vào
Cậu cười,dịu dàng như một câu hát
Lê Quang Hùng
Ngày mai em sẽ lại đến nữaaaa
Comments
Trương Minh Nhật
siu siu ổn
2025-07-12
1