Chương 3: Cãi vã

NovelToon
🌊
Một bàn tay từ bóng tối vươn ra — không cảnh báo, không tiếng động.
Nó siết lấy cổ em như một lưỡi xích, lạnh lẽo và tàn bạo.
Em giật mình, hoảng hốt đưa tay lên gỡ, nhưng sức lực vốn đã cạn sau chuỗi giao tranh liên tục khiến cử động cũng trở nên chậm chạp.
Mắt em trợn lên, đập vào tầm nhìn là gương mặt nửa khuất dưới bóng mũ của hắn — Mafioso.
Tên Killer của vòng này.
Hắn cao lớn, bảnh bao, gọn gàng đến mức kỳ quái.
Bộ vest đen vừa vặn đến hoàn hảo, cà vạt nắn chỉnh không một nếp gấp, đôi giày đen bóng loáng không dính một vết máu, dù đã lướt qua không ít xác người.
Gã giống như một vết mực sang trọng nhỏ xuống mặt giấy trắng tinh — đẹp, nhưng làm hỏng cả trang giấy.
Mắt đảo quanh tìm dấu hiệu của đồng đội, chỉ mong Elliot hay bất cứ ai đó xuất hiện.
Không ai cả.
Đã bảo rồi. Elliot cứ cãi bướng:
Elliot
Elliot
“Tôi không heal cậu đâu. Cậu tự lo đi.”
Kết quả là giờ đây, em là đứa yếu máu nhất đội — món mồi ngon lành nhất cho gã săn mồi máu lạnh này.
Hắn nhìn em. Ánh mắt đen tuyền không chút gợn sóng. Lạnh như nước đá. Rồi…
RẮC.
Âm thanh của xương gãy. Cổ em bị bẻ ngoặt một góc không tự nhiên.
Em không còn thấy gì nữa ngoài những mảng tối nhòe nhoẹt và nỗi buốt lạnh chạy dọc sống lưng.
Em bị ném như một bao rác, thân thể vô hồn va mạnh vào bức tường đá phía sau, rồi rơi xuống nền đất bẩn.
Không còn tiếng tim đập. Không còn bất cứ suy nghĩ nào. Em chết.
“Respawning...”
Một ánh sáng trắng mờ nhòe quét qua tầm mắt.
Em mở mắt.
Không tiếng cười, không bước chân, không lời chào mừng quen thuộc. Lobby—trống rỗng như một khoảng chân không.
Chỉ có mình em. Một mình.
Em ngồi bật dậy, vai vẫn còn run vì cú sốc. Lồng ngực trống rỗng, như thể trái tim em đã bị bỏ quên lại nơi chiến trường.
007n7
007n7
“...Lại nữa rồi.”
Em khẽ lẩm bẩm, giọng khô khốc. Không ai trả lời.
Em ngồi thẳng dậy, đưa tay lên sờ cổ mình — không còn đau, cơ thể đã hồi phục hoàn toàn.
Nhưng cái cảm giác bị siết, bị bẻ gãy, nó vẫn còn đó, âm ỉ như một ký ức in sâu vào da thịt.
Ánh đèn trắng của lobby hắt xuống khuôn mặt em, làm nổi bật đôi mắt đen trống rỗng.
Không còn ánh sáng. Không có phản chiếu. Chỉ là một màu tối nhòe nhoẹt, sâu như vực.
Em thở dài, đứng dậy, bước về phía góc phòng quen thuộc.
Mỗi khi ai đó chết, họ sẽ trở lại đây, và thường thì sẽ có vài người ngồi nói chuyện, đùa giỡn, hoặc chí ít cũng cà khịa nhau. Nhưng hôm nay…
Chỉ có em. Chết đầu. Nhanh, gọn, không ai quan tâm.
007n7
007n7
“Cảm ơn nha, Elliot.”
007n7
007n7
“Tôi sẽ nhớ lần cậu từ chối heal tôi… mãi mãi.”
Im lặng. Không có tiếng trả lời. Dĩ nhiên.
Em kéo một chiếc ghế ảo trong góc, ngồi thụp xuống, hai tay vòng qua đầu gối, cằm tựa lên.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, dáng ngồi ấy như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
007n7
007n7
“Không sao đâu… chỉ là… một cái chết thôi mà.”
007n7
007n7
“Tôi quen rồi.”
Tiếng đồng hồ ảo tích tắc trong nền, không gian yên lặng đến ngột ngạt.
🌊
Ba phút cuối của trận như một bản nhạc đứt quãng, đẫm mồ hôi, máu và tiếng thở dốc.
Và em, kẻ gục sớm nhất, chỉ có thể lặng im nhìn mọi thứ qua màn hình mờ nhòe của lobby, nơi chỉ có một mình.
Không tiếng động, không tiếng bước chân, chỉ còn lại nhịp tim mình lặng lẽ đập — từng nhịp, từng nhịp.
Dù vậy… cuối cùng, đội em vẫn thắng.
Guest 1337, người sống sót cuối cùng, trụ vững như một tường thành bất động giữa cơn bão.
Anh ấy mạnh mẽ, quả cảm, nhưng không kiêu hãnh. Anh chia sẻ medkit cho người khác khi chẳng ai buồn cảm ơn. Anh kéo những kẻ gần chết lê vào nơi an toàn thay vì bỏ lại.
Và lạ lùng làm sao… anh chưa bao giờ quay lưng với em.
Có lẽ bởi anh từng là lính. Từng nhìn bạn mình chết gục ngay trước mắt. Từng nghe tiếng khóc nghẹn vang lên giữa chiến hào.
Và từng hiểu, kẻ trầm mặc nhất đôi khi lại là kẻ đau nhất.
Khi tất cả quay về lobby, không khí nặng trĩu như tấm chăn ướt đắp lên từng người.
Không ai cười. Không ai lên tiếng, trừ một giọng nói trầm, rõ ràng, nhưng không còn sự điềm tĩnh thường thấy:
Guest 1337
Guest 1337
“Elliot.”
Guest 1337
Guest 1337
“Cậu đã không heal 007n7 khi cậu ấy chỉ còn 1 HP.”
Cả phòng ngưng lại trong một khoảnh khắc như bị đóng băng.
Elliot xoay con dao skin tím giữa ngón trỏ và ngón giữa, gác chân lên bàn ảo, gương mặt tỏ rõ sự lười biếng và khinh thường:
Elliot
Elliot
“Ờ, thì sao?”
Hắn ta nhún vai, như thể đang nghe ai đó phàn nàn vì nước uống trong bữa ăn chưa đủ lạnh.
Guest 1337 nheo mắt, ánh nhìn sắc như lưỡi dao cắm thẳng vào ngực đối phương:
Guest 1337
Guest 1337
“Cậu là healer. Đó là nhiệm vụ của cậu.”
Elliot
Elliot
“Tôi không có nghĩa vụ phục vụ cho bất kỳ thằng survivor nào lết qua lết lại và trông chờ người khác băng bó.”
Elliot
Elliot
“Nếu hắn muốn sống, thì tự đi mà tìm medkit. Đơn giản thôi.”
Em, ngồi im ở góc khuất của lobby, nghe mọi lời. Ngực em không đau — vì đau đã chai.
Cổ tay vẫn còn vết tím khi bị Mafioso siết gãy cổ trước mặt đồng đội.
Guest 1337 không lên tiếng ngay. Nhưng bàn tay anh siết lại, các khớp trắng bệch. Dường như... anh đang cố kiềm cơn giận.
Guest 1337
Guest 1337
“Tôi đã thấy cậu heal Dusekkar ngay khi cậu ta vừa chết và rời trận.”
Guest 1337
Guest 1337
“Cậu nói đang hồi chiêu.”
Guest 1337
Guest 1337
“Nhưng chiêu lại vừa hồi ngay khi 007n7 chết. Lạ thật.”
Elliot mỉm cười. Một nụ cười chẳng mang theo một chút tử tế nào:
Elliot
Elliot
“Tôi chọn người xứng đáng để cứu, không phải mấy thằng vô hồn chạy loạn lên rồi rên rỉ cầu cứu mỗi khi ngã.”
Elliot
Elliot
“Nếu ai cũng đòi hỏi được quan tâm, thì tôi là gì? Bảo mẫu à?”
Lần này, không chỉ Guest 1337. Một vài người khác bắt đầu quay sang nhìn Elliot, ánh mắt đổi sắc.
Guest 1337 bước chậm về phía Elliot, mỗi bước đi như đạp lên sắt rỉ.
Guest 1337
Guest 1337
“Là người từng mất đồng đội trong một lần không cứu kịp, tôi nói cậu nghe điều này, Elliot.”
Guest 1337
Guest 1337
“Việc cậu làm không chỉ là bỏ mặc. Cậu đã chọn để một người chết.”
Guest 1337
Guest 1337
“Và khi lựa chọn ấy được lặp lại lần hai, ba, nó không còn là lựa chọn nữa. Nó là tội ác.”
Elliot
Elliot
“Vậy thì giết tôi đi. Trong game kế tiếp, nếu ông đủ gan.”
Guest 1337 dừng lại, nhìn sâu vào mắt Elliot. Không phải bằng thù hận. Mà là sự thất vọng.
Guest 1337
Guest 1337
“…Tôi không cần giết cậu.”
Guest 1337
Guest 1337
“Cái chết sẽ tự tìm đến cậu, Elliot.”
Guest 1337
Guest 1337
“Những người như cậu, sống trong đội... cũng chỉ là gánh nặng.”
Không ai nói thêm lời nào.
Em vẫn ngồi đó, mắt cụp xuống, tay mân mê chiếc vòng cổ nhỏ mà Taph từng tặng hôm cậu trốn đến gõ cửa xin ngủ chung vì sợ sấm.
🌊
Tác giả
Tác giả
Chương sau anh bé của em bé chuẩn bị xuất hiện
Tác giả
Tác giả
Đoán xem là ai nào👀?
Tác giả
Tác giả
NovelToon
Tác giả
Tác giả
cuti quo
Tác giả
Tác giả
NovelToon
Tác giả
Tác giả
Khi mình không đc nch với ny trong một thời gian dài
Hot

Comments

Mint

Mint

Để kao giết hộ cho //hoá thú//

2025-06-13

0

Skullgirls ۶ৎ

Skullgirls ۶ৎ

h cảm nhận lại thg g1337 xứng đáng nhất ấy =)

2025-06-14

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play