第2章

Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Sao cậu chứ bám tôi hoài vậy?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chúng ta về cùng đường mà?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
...
Hôm nào hai người cũng về chung với nhau, cậu hôm nay hơi bực dọc nên quên mất luôn việc này.
Dương Bác Văn có chút buồn cười với biểu cảm của cậu
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dù sao thì...đừng đi sát tôi vậy cơ chứ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Gì hả?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy thì bỏ tay ra nào Hàm Hàm
Nghe anh nói vậy, Tả Kỳ Hàm liền giật mình đỏ ngượng hết cả mặt. Chính cậu đã đút tay mình vào áo khoác của anh vì trời hôm nay khá lạnh
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hàm Hàm à, cậu đáng yêu quá đó
Lần này thì anh bật cười thành tiếng luôn, cậu thì vừa ngượng vừa bực liền đá chân anh một cái.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Câm đi!
Trên đường về nhà, cậu thấy một quán bán thịt nướng mới mở, mùi rất thơm, cậu đã để ý mấy ngày rồi mà không có tiền để mua.
Cả ngày hôm nay ngoài cái bánh mì ăn sáng với cái hộp sữa mà Dương Bác Văn mua cho thì chả có cái gì vào bụng nữa cả khiến bụng cậu đói meo .
Cậu đột nhiên dừng chân trước quán thịt nướng
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dương Bác Văn, tôi muốn ăn //chỉ//
Thôi thì mặt dày tí cũng được, đói sắp xỉu rồi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hửm?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Muốn ăn sao? Gọi tôi là bạn trai của cậu đi
Anh cười cười chỉ vào mình, cậu biết anh đang trêu mình liên giận dỗi rút tay ra khỏi áo của anh rồi bỏ đi
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không muốn ăn nữa
Dương Bác Văn phản ứng rất nhanh, liền khéo tay cậu lại
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hàm Hàm của tớ dễ giận dỗi thật đấy
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lại đây tôi mua cho cậu
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm nguýt anh một cái, nhưng vẫn để anh nắm tay mua xiên thịt nướng cho
Khi cầm được xiên thịt nướng trong tay, mắt Tả Kỳ Hàm lấp lánh như có sao bên trong vậy, anh nhìn đến bật cười thành tiếng luôn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
8 tệ một xiên, không ngờ đắt vậy đấy
Cậu không chần chừ liền đưa nó vào miệng, thịt xiên được nướng vừa phải thật sự rất ngon, lâu lắm rồi Tả Kỳ Hàm mới ăn lại loại thịt này.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Xem cậu kìa...
Dương Bác Văn chăm chú nhìn cậu ăn, thật sự đáng yêu quá mức.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đừng nghĩ như vậy tôi sẽ đồng ý cưới cậu!
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi đã nói gì đâu chứ...
Và cứ thế cả hai cùng nhau đi về trên con đường ngập mùi hoa dại.
_
...
...
Dì Hàm: Hôm nay sao về muộn thế?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Học thêm giờ ạ
...
...
Dì Hàm: Vậy à, vào phòng thay đồ rồi ra phụ gì nấu cơm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vâng..
Tả Kỳ Hàm thở dài, vào phòng liền đóng cửa.
Nói về cuộc đời của cậu thì cũng phải kể nhiều
Gia đình cậu đã tan vỡ từ khi cậu lên lớp 8, nhà Tả Kỳ Hàm rất khó khăn nên mẹ cậu đã đi theo người đàn ông khác, bố cậu vì thế đã có gia đình mới và không ai nhận cậu cả.
...
...
Dì Hàm: Hết năm sau là lên đại học đúng không? Cháu muốn vào trường nào?
Dì vừa nhặt rau vừa hỏi cậu
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cháu chưa biết ạ...
...
...
Dì cậu: Vào đại học sẽ tốn rất nhiều chi phí đúng không?
Tả Kỳ Hàm mím môi, im lặng một lúc rồi trả lời
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Lên đại học cháu sẽ không làm phiền dì nữa đâu ạ.
Nghe xong, Dì cậu chỉ biết thở dài im lặng
Vì không ai chịu nhận cậu nên Tả Kỳ Hàm cứ bị đá đi đá lại như một quả bóng chẳng ai cần tới.
Mỗi người đều có hạnh phúc riêng, còn cậu như kẻ thừa.
Khi nhìn thấy Tả Kỳ Hàm bị bỏ rơi, dì cậu lại rủ lòng mà đón về chăm sóc, nhưng nhà dì út cũng chẳng khấm khá là mấy.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chú hôm nay sẽ về chứ ạ?
...
...
Dì cậu: Dì không biết...dạo này cứ đi đâu suốt.
Chú cậu chẳng hề hài lòng với sự có mặt của cậu vì phải đón thêm một miệng ăn.
Chẳng lúc nào cậu được thoải mái sống trong cái nhà này cả.
Vì cuộc đời đã đầy tủi khổ , nên Tả Kỳ Hàm đã tạo ra một cá thể mạnh mẽ đối diện với tất cả mọi thứ.
Cậu luôn học, học rất chăm chỉ để thay đổi cuộc đời của mình, học để thay đổi số phận.
-22:30-
Tả Kỳ Hàm ngả người xuống giường, hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi đối với cậu.
Cậu cầm điện thoại lên, thấy cả đống tin nhắn chưa xem kịp
@-ybw-
@-ybw-
Hàm Hàm à, cậu đang làm gì đó?
@-ybw-
@-ybw-
Hàm Hàm ơi cậu ăn chưa?
@-ybw-
@-ybw-
Cậu có nhớ tôi không?
@-ybw-
@-ybw-
Cậu ngủ chưa?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
...
@//zqh//
@//zqh//
Tên ngốc
...
Dương Bác Văn đang học thấy tin nhắn xuất hiện liền cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn từ cậu anh liền cười trong lòng
@-ybw-
@-ybw-
Đang làm gì đó?
@//zqh//
@//zqh//
Ngủ, hôm nay hơi mệt
@-ybw-
@-ybw-
Mệt sao??
@-ybw-
@-ybw-
Cảm? Đau bụng?
@//zqh//
@//zqh//
Không đến đó, tên điên
Dương Bác Văn đang ngồi học thì lo lắng không thôi, muốn chạy ngay đến hỏi có bị làm sao không mà sợ làm phiền nhà cậu
@-ybw-
@-ybw-
Không học được sao?
@//zqh//
@//zqh//
@-ybw-
@-ybw-
Được rồi, ngủ sớm đi mai tôi bày cậu học
@//zqh//
@//zqh//
Mai tôi muốn ăn bánh bao
@-ybw-
@-ybw-
Được rồi, ngủ đi, mai tôi sẽ mua cho cậu.
Tả Kỳ Hàm tắt điện thoại
Tiền riêng của cậu chẳng có nhiều, lâu lâu dì chỉ cho 4 đến 5 tệ, chẳng đủ sinh hoạt cá nhân.
Tả Kỳ Hàm vốn là người kiên cường, chưa từng đòi hỏi hay chỉ trích bất kể thứ gì xung quanh mình.
Nhưng mà...chỉ có mỗi Dương Bác Văn thôi, anh là người hiểu rõ nhất tính cách trẻ con hay giận dỗi và có phần nóng tính của cậu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi chỉ có mình cậu nữa thôi...học bá Dương à...
Tả Kỳ Hàm yếu đuối chỉ khi ở cạnh Dương Bác Văn
Và chỉ có Dương Bác Văn mới nguyện ý che chở cho Tả Kỳ Hàm.
_________________
End chap
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play