5

Trong ảnh – Đức Duy và Quang Anh đang đứng cạnh nhau, cười rạng rỡ. Nhưng điều kỳ lạ là: Cậu chưa từng chụp tấm ảnh này.
.
Đêm.
Bầu trời u ám như bị kéo xuống sát mặt đất. Căn phòng Cậu tối lặng, chỉ có ánh đèn bàn hắt lên những tập vở đang mở dang dở.
Đức Duy ngồi bên bàn học, đôi mắt mỏi mệt. Cậu chạm tay lên thái dương, nhắm mắt một lúc… rồi chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ – Đức Duy đứng giữa một hành lang dài hun hút. Hai bên là cửa lớp – nhưng tất cả đều khóa kín.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//thì thầm//…Mình đang ở đâu vậy…?
Cậu bắt đầu bước đi. Tiếng bước chân vang vọng như có hàng chục người đang theo sau – nhưng khi cậu quay lại, chẳng có ai cả.
Càng đi, cậu càng cảm thấy quen thuộc. Dãy hành lang, ánh sáng mờ ảo, tiếng gió rít qua khung cửa sổ – tất cả như từng hiện diện trong một ký ức xa xôi nào đó.
Đột nhiên, ở cuối hành lang, một cánh cửa mở hé. Ánh sáng trắng hắt ra từ bên trong.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//bước đến, chậm rãi đẩy cửa vào//
Một căn phòng học trống – duy nhất chỉ có một chiếc đàn piano đặt giữa lớp. Cậu nhìn thấy một bóng người đang ngồi quay lưng lại, ngón tay lướt trên phím đàn.
Giọng Nói
Giọng Nói
Âm thanh piano: …mi… la… Sol… mi… fa…
Là một giai điệu Đức Duy từng nghe. Rất lâu về trước. Tim cậu chùng xuống.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//thì thầm// Giai điệu này… chẳng phải là…
Giọng Nói
Giọng Nói
Người ngồi đàn: //thì thầm//…Duy…
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//giật mình//
Người đó biết tên cậu.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//tiến lại gần, run rẩy//Là ai…?
Người ngồi đàn từ từ quay lại – nhưng khi khuôn mặt chỉ vừa hiện ra một nửa – bóng tối chợt ập đến. Căn phòng đổ sụp như tan biến.
Đức Duy rơi xuống – không gian vỡ vụn – như rơi vào một hồ sâu không đáy.
Tiếng gọi lại vang lên – lúc này rõ ràng và gần sát tai:
Giọng Nói
Giọng Nói
//trầm ấm, khàn nhẹ//…Duy… Là tớ… Quang Anh…
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//mắt trợn to, toàn thân lạnh toát// Quang… Anh…?
Tiếng đàn ngưng bặt. Một bàn tay từ trong bóng tối vươn ra, cố níu lấy tay cậu.
Giọng Nói
Giọng Nói
Đừng quên tớ… Đừng rời khỏi nơi này…
Đức Duy định đưa tay ra – nhưng một bàn tay khác (trắng bệch, đầy vết cắt) từ phía sau kéo mạnh cậu lại, kéo vào khoảng trống tối đen.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//la lên – rồi mở bừng mắt//
Cậu đang ở phòng mình. Mồ hôi đẫm trán. Tim đập dồn dập. Nhưng điều đáng sợ nhất… là khi cúi nhìn xuống tay – vẫn còn in vết hằn như bị ai đó nắm chặt.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//thì thầm// Không thể nào… Sao mình lại mơ thấy tên cậu…
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//đưa tay lên thái dương, khẽ nhắm mắt//
Và trong khoảnh khắc đó – một giọt nước nhỏ xuống tay cậu. Là nước mắt. Không phải của cậu.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play