[ ĐN TR / Tokyo Revengers ] Linh Hồn Bị Vấy Bẩn
Chapter 5
Suzuki Reita đứng trước cánh cửa gỗ nặng nề dẫn vào phòng riêng của Manjiro Sano, hay còn gọi là Mikey, thủ lĩnh của Phạm Thiên, băng đảng tội phạm khét tiếng nhất Nhật Bản
Trái tim cậu đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực, mỗi nhịp đập là một lời nhắc nhở về tình cảnh tuyệt vọng mà cậu đang mắc kẹt
Căn cứ của Phạm Thiên, nằm ở một khu công nghiệp bỏ hoang ở ngoại ô Tokyo, là một pháo đài lạnh lẽo với những bức tường bê tông xám xịt và không khí ngột ngạt, như một nhà tù giam giữ cả thể xác lẫn tâm hồn cậu
Hành lang dẫn đến phòng Mikey tối tăm, chỉ được chiếu sáng bởi những ngọn đèn huỳnh quang nhấp nháy, tạo nên những bóng mờ kỳ dị trên tường, như thể chúng là những con quái vật đang rình rập, sẵn sàng nuốt chửng cậu
Reita đưa tay chạm vào nắm cửa, cảm giác lạnh giá của kim loại lan tỏa qua đầu ngón tay, khiến cậu rùng mình
Đôi tay cậu run rẩy, không phải vì cái lạnh của mùa đông Tokyo, mà vì nỗi sợ hãi đang gặm nhấm tâm trí
Suzuki Reita
* Mình đang làm gì vậy? *
Cậu nghĩ, ánh mắt lướt qua cánh cửa gỗ sứt sẹo, như thể nó là một ranh giới giữa sự sống và cái chết
Suzuki Reita
* Hắn là Mikey… thủ lĩnh của Phạm Thiên *
Suzuki Reita
* Một kẻ máu lạnh, một tên tội phạm..... *
Cậu muốn quay lưng bỏ chạy, muốn trốn thoát khỏi nơi này, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn
Hình ảnh cha cậu, Suzuki Togashi, nằm trên sàn nhà với vết máu loang lổ, và khoản nợ 2,5 tỷ yên như một bản án tử, khiến cậu không thể chạy trốn
Cậu hít một hơi sâu, hơi thở run rẩy trong không khí lạnh lẽo. Bàn tay cậu, nhỏ bé và trắng trẻo, từ từ đẩy nhẹ cánh cửa
Tiếng bản lề rỉ sét kêu lên khô khốc, vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một lời cảnh báo về những gì đang chờ đợi cậu phía sau
Cánh cửa không khóa, mở ra một khe hẹp, để lộ ánh sáng vàng mờ ảo từ bên trong
Ánh sáng ấy chiếu lên gương mặt Reita, làm nổi bật đôi mắt long lanh nước mắt và gò má tái nhạt vì sợ hãi
Những lọn tóc đen bù xù rơi xuống trán cậu, che đi một phần đôi mắt to tròn, như muốn giấu đi nỗi đau và sự yếu đuối bên trong
Reita bước vào, đôi chân trần va vào sàn gỗ lạnh giá, mỗi bước đi như kéo cậu sâu hơn vào bóng tối
Căn phòng của Mikey rộng lớn nhưng lạnh lẽo, như một hang động của một con thú dữ
Những bức tường trống trải, không có bất kỳ vật trang trí nào, tạo nên một cảm giác cô độc và u ám
Một chiếc giường đơn giản được đặt ở góc phòng, với tấm chăn xám xịt gấp gọn gàng, như thể chưa từng được sử dụng
Gần cửa sổ là một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, trên đó là vài chiếc taiyaki đã nguội lạnh, bọc trong giấy bạc, như minh chứng cho tình trạng bỏ bữa kéo dài của Mikey
Ánh sáng từ chiếc đèn trần mờ nhạt, tạo nên những bóng mờ dài trên sàn, như những con rắn đang trườn về phía cậu
Reita lên tiếng, giọng lúng túng, gần như thì thầm, như thể sợ rằng chỉ một âm thanh lớn hơn sẽ khiến hắn nổi giận
Cậu vội quay lưng về phía cánh cửa, ánh mắt dán chặt vào khe hẹp của lối ra, như thể đó là hy vọng cuối cùng của cậu
Suzuki Reita
* M-Mình..... không nên ở đây *
Sano Manjirou - Mikey
Thử chạy?
Giọng Mikey vang lên, lạnh như băng, rít qua từng kẽ răng, như một lời đe dọa không khoan nhượng
Âm thanh ấy khiến Reita đứng tim, cơ thể cậu như bị đóng băng
Hắn vẫn không quay lại, nhưng giọng nói của hắn mang một sức mạnh đáng sợ, như thể có thể bóp nghẹt mọi ý định trốn thoát của cậu
Không khí trong phòng như đặc lại, đè nặng lên vai Reita, khiến cậu khó thở
Sano Manjirou - Mikey
Lại đây
Mikey ra lệnh, giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy quyền, không để lại bất kỳ chỗ trống nào cho sự từ chối
Âm thanh ấy như một sợi dây vô hình, kéo Reita ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn, buộc cậu phải tuân theo
Reita nuốt nước bọt, đôi chân run rẩy bước đến gần Mikey, mỗi bước đi như một hành trình dẫn cậu đến vực thẳm
Sàn gỗ lạnh giá dưới chân cậu như muốn nuốt chửng cậu, và không khí trong phòng, dù mờ mịt ánh sáng vàng, lại mang một cảm giác chết chóc
Ở khoảng cách này, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Mikey, lạnh lẽo và đều đặn, như một cỗ máy không có trái tim
Trái tim Reita đập nhanh như gõ mõ, như thể muốn phá vỡ lồng ngực, mỗi nhịp đập là một lời cảnh báo về sự nguy hiểm của kẻ đứng trước mặt
Mikey đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt sắc lẹm, như thể có thể xuyên thấu từng lớp da thịt, bóc trần mọi suy nghĩ và cảm xúc của cậu
Đôi mắt ấy không chỉ lạnh lùng, mà còn mang một sự tàn nhẫn, như thể hắn có thể nghiền nát cậu chỉ bằng một cái liếc mắt
Sano Manjirou - Mikey
Bộ ta đáng sợ lắm sao?
Hắn đưa tay, những ngón tay thon dài nâng cằm Reita lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn
Động tác ấy chậm rãi, gần như dịu dàng, nhưng mang một sức mạnh không thể kháng cự
Reita run rẩy, nước mắt khẽ rơi, lăn dài trên gò má và trườn qua bàn tay Mikey, để lại một vệt ấm áp trên làn da lạnh giá của hắn
Suzuki Reita
Không..... // Lắc đầu đầy sợ hãi //
Cậu sợ hãi, sợ hãi đến mức muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng cơ thể cậu như bị khóa chặt trong ánh mắt của Mikey
Nỗi sợ hãi ấy không chỉ đến từ danh tiếng của hắn, mà còn từ sự hiện diện áp đảo, từ cách mà hắn khiến cậu cảm thấy nhỏ bé và bất lực
Mikey nghiêng đầu, ánh mắt hắn lướt qua những giọt nước mắt của Reita, như thể đang đọc được sự thật ẩn sâu trong tâm hồn cậu
Sano Manjirou - Mikey
Nước mắt không biết nói dối // Giọng trầm thấp //
Lời nói ấy như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim Reita, khiến cậu cảm thấy như mọi bí mật của mình đã bị phơi bày
Reita mím môi, không biết phải nói gì
Cậu đứng đó, cơ thể run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng, như một con thú bị mắc kẹt trong lồng
Mikey lặng lẽ quan sát cậu, ánh mắt hắn không rời khỏi gương mặt cậu, như thể đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó – một cảm xúc, một ký ức, hay một tia hy vọng mà chính hắn cũng không hiểu
Sano Manjirou - Mikey
Kể cho ta, mọi thứ
Mikey ra lệnh, giọng hắn không thay đổi, nhưng mang một sự áp lực khiến Reita không thể kháng cự
Lời nói ấy như một mệnh lệnh tối cao, buộc cậu phải bộc lộ mọi đau khổ, mọi bí mật mà cậu đã cố gắng chôn giấu
Reita mím môi, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng cuối cùng, cậu đành phải nói, giọng run rẩy như sắp vỡ òa
Suzuki Reita
Ba tôi.....vỡ nợ thuộc hạ của ngài.... // Thì thầm //
Sano Manjirou - Mikey
.......
Lông mày Mikey khẽ nhếch lên, một phản ứng hiếm hoi trên gương mặt vô cảm của hắn, như thể lời nói của Reita đã chạm vào một phần nào đó trong tâm trí hắn
Suzuki Reita
2,5 tỷ yên......
Reita tiếp tục, giọng run rẩy, ánh mắt cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Mikey
Số tiền ấy, đối với cậu, là một ngọn núi không thể vượt qua, một bản án tử treo lơ lửng trên đầu cậu và cha cậu
Mikey im lặng, ánh mắt hắn lướt qua Reita, như thể đang cân nhắc điều gì đó
2,5 tỷ yên đối với hắn không phải là con số lớn
Với quyền lực và tài sản của Phạm Thiên, số tiền đó chỉ như một giọt nước trong đại dương
Hắn có thể trả món nợ đó chỉ bằng một cái búng tay, nhưng đối với Reita, một chàng trai bình thường, đó là cả một cuộc đời, một gánh nặng không thể gánh vác
Mikey cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, như thể việc Reita bị đẩy vào tuyệt vọng là một phần của một trò chơi mà hắn không nhận ra
Nhưng đồng thời, có một cảm giác khác, một chút xao nhãng, một chút day dứt mà hắn không thể giải thích
Sano Manjirou - Mikey
Hãy cứ đối xử với ta như lần đầu tiên
Mikey nói, giọng hắn nhẹ nhàng hơn, gần như dịu dàng, một sự thay đổi hiếm hoi trong giọng điệu lạnh lùng thường ngày
Hắn đưa tay, vuốt nhẹ lên gò má Reita, động tác chậm rãi, như thể đang cố gắng lưu giữ cảm giác ấy
Những ngón tay hắn lướt qua làn da mềm mại của cậu, để lại một cảm giác ấm áp kỳ lạ, nhưng cũng mang theo một sự nguy hiểm không thể lường trước
Reita sững sờ, ánh mắt cậu đầy hoang mang, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe
Suzuki Reita
* Như lần đầu gặp mặt? *
Suzuki Reita
* Hah, nực cười… Làm sao có thể? *
Trước mặt cậu là Mikey, thủ lĩnh của Phạm Thiên, băng đảng mafia tàn bạo nhất Nhật Bản
Một tổ chức chuyên giết người, cướp của, buôn bán chất cấm, mại dâm, cờ bạc – những thứ mà Reita chỉ nghe qua trong những câu chuyện kinh dị trên đường phố Tokyo
Và Mikey, một kẻ máu lạnh, giết người không ghê tay, với vị trí mà chỉ cần nhắc đến đã khiến cả thành phố rùng mình sợ hãi
Lần đầu tiên gặp hắn, Reita chỉ nghĩ rằng Mikey là một chàng trai lạc lối, cần được giúp đỡ, với đôi mắt buồn bã và dáng vẻ cô độc
Nhưng giờ đây, khi sự thật phơi bày, cậu nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào
Làm sao cậu có thể đối xử với hắn như lần đầu, khi mỗi cử chỉ của hắn đều gợi lên nỗi sợ hãi và sự kinh tởm?
Reita né tránh bàn tay của Mikey, cơ thể cậu run lên vì sợ hãi
Đôi bàn tay ấy, dù thon dài và trắng trẻo, lại mang theo một sự man rợ mà cậu không thể chịu nổi
Suzuki Reita
* Hắn đã giết bao nhiêu người? *
Suzuki Reita
* Đôi tay này đã nhuốm máu bao nhiêu lần chứ? *
Cậu lùi lại một bước, cố gắng giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt Mikey, sắc lạnh và áp đảo, khiến cậu cảm thấy như mình đang bị giam cầm trong một lồng kính vô hình
Sano Manjirou - Mikey
// Nhíu mày và không hài lòng //
Hắn bất ngờ bóp chặt miệng cậu, những ngón tay siết mạnh, buộc Reita phải nhìn thẳng vào mắt hắn
Sano Manjirou - Mikey
Nhìn kỹ, đây mới chính là cách cậu nhìn ta!
Hắn gầm gừ, giọng lạnh lùng nhưng mang một sự giận dữ ngầm, như thể sự né tránh của Reita là một sự xúc phạm không thể tha thứ
Bàn tay Mikey nóng rát trên làn da Reita, để lại những vết đỏ trên gò má tái nhạt của cậu, như những dấu ấn của sự thống trị
Reita run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi, như một con thú bị mắc kẹt trong móng vuốt của kẻ săn mồi
Suzuki Reita
Sao ngài lại lừa dối tôi? // Mấp máy //
Lời nói ấy không chỉ là một câu hỏi, mà còn là một lời buộc tội, một sự bộc lộ của nỗi đau và sự phản bội mà cậu cảm thấy
Mikey quan sát cậu, ánh mắt hắn lướt qua sự ngây thơ trên gương mặt Reita, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt long lanh ấy
Sano Manjirou - Mikey
Chưa từng
Lời nói ấy như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim Reita, khiến cậu nhận ra rằng Mikey không hề lừa dối cậu
Hắn chưa từng nói gì về thân phận của mình, chưa từng hứa hẹn hay vẽ nên một hình ảnh giả tạo
Tất cả chỉ là do Reita tự tưởng tượng, tự vẽ nên một Mikey không tồn tại, và giờ đây, cậu phải trả giá cho sự ngây thơ của mình
Reita cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài, thấm ướt gò má và rơi xuống sàn gỗ
Mikey nói đúng. Hắn chưa từng lừa dối cậu
Tất cả chỉ là do cậu tự đẩy mình vào cơn ác mộng này, tự dệt nên một giấc mơ không có thật
Chỉ vài tháng trước, Reita là một chàng trai hoạt bát, làm việc tại cửa hàng tiện lợi, mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn
Cậu có những buổi tối đạp xe dưới ánh đèn đường, mang theo những ước mơ giản dị và niềm tin vào tương lai
Nhưng giờ đây, cuộc đời cậu đã úa tàn, bị chôn vùi trong chính nơi địa ngục này, nơi mà mỗi ngày đều là một cuộc chiến để sống sót
Cậu biết rằng bất kỳ sai lầm nào, dù nhỏ nhất, cũng có thể khiến cậu mất mạng, hoặc tệ hơn, đẩy cậu vào những điều kinh khủng hơn cả cái chết
Mikey đưa tay, chạm nhẹ vào mái tóc đen mềm mại của Reita, mân mê những lọn tóc như thế chúng là một báu vật quý giá
Động tác ấy nhẹ nhàng, gần như yêu thương, nhưng lại khiến Reita rùng mình
Hắn không hiểu tại sao mình lại muốn ở gần cậu hơn, đó là một cảm giác kỳ lạ, không giống với bất kỳ điều gì hắn từng trải qua
Mikey, kẻ luôn sống trong bóng tối, với những cơn ác mộng và nỗi cô độc vây quanh, cảm thấy trái tim mình rung lên khi nhìn vào Reita
Ánh mắt long lanh của cậu, sự dịu dàng mà cậu từng dành cho hắn trong lần đầu gặp gỡ, như một thứ ánh sáng yếu ớt nhưng đủ sức xuyên thủng qua lớp băng lạnh giá trong tâm hồn hắn
Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Reita, hắn cảm thấy một sự đau đớn kỳ lạ, như thể chính mình đang bị tổn thương
Reita rùng mình, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể bàn tay của Mikey đang kéo cậu vào một vực thẳm không lối thoát
Động tác ấy gợi lên một ký ức đau đớn – Shinichiro, người mà cậu yêu thương, cũng từng vuốt ve tóc cậu như thế, với sự dịu dàng và yêu thương như ánh nắng sớm mai
Những buổi chiều bên Shinichiro, khi anh kiên nhẫn sửa xe máy và kể cho cậu nghe những câu chuyện về ước mơ của mình, là những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời Reita
Nhưng Shinichiro đã chết, để lại cậu với nỗi đau không thể nguôi ngoai
Và giờ đây, kẻ đứng trước mặt cậu, với gương mặt mang những nét tương đồng kỳ lạ với Shinichiro, lại là một tên tội phạm tàn bạo, một kẻ mang theo cái chết và bóng tối
Hình ảnh Shinichiro lởn vởn trong tâm trí Reita, như một lời cảnh báo, khiến cậu không thể chịu đựng thêm nữa
Reita bất ngờ tát mạnh vào mặt Mikey, hất tay hắn ra khỏi mái tóc mình
Tiếng tát vang lên sắc lạnh, như một nhát dao cắt qua không khí, phá tan sự im lặng trong căn phòng
Lực của cú tát không mạnh, nhưng nó mang theo tất cả sự phẫn uất, sợ hãi, và đau đớn mà Reita đang chịu đựng
Mikey sững sờ, ánh mắt hắn mở to vì kinh ngạc, như thể không thể tin vào những gì vừa xảy ra
Gò má hắn, nơi vừa bị tát, khẽ đỏ lên, nhưng hắn không hề chớp mắt, ánh mắt vẫn dán chặt vào Reita
Reita cũng bàng hoàng, đôi tay run rẩy, không thể tin mình vừa làm gì
Suzuki Reita
* Mình vừa.... làm gì vậy? * // Kinh hãi //
Nỗi sợ hãi trào dâng, khiến cậu muốn quỳ xuống xin lỗi, nhưng cơ thể cậu như bị đóng băng, không thể nhúc nhích
Sano Manjirou - Mikey
......
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng, như thể thời gian đã ngừng trôi
Không khí nặng nề, như một khối chì đè lên ngực Reita, khiến cậu khó thở
Mikey đưa tay chạm vào gò má vừa bị tát, ánh mắt hắn tối lại, lạnh lùng và nguy hiểm, như một con thú bị chọc giận
Sano Manjirou - Mikey
Đừng có đi quá giới hạn!! // Giọng lạnh tanh //
Hắn bất ngờ đẩy Reita ngã xuống bàn gỗ phía sau, lực đẩy mạnh mẽ khiến cậu không kịp phản ứng
" Thình thịch thình thịch "
Gỗ cứng cáp của chiếc bàn cọ vào da cậu, để lại những vết đỏ đau rát
Trước khi cậu kịp định thần, Mikey cúi xuống, khóa môi cậu trong một nụ hôn mạnh bạo, như thể muốn nuốt chửng cậu
Hắn hôn ngấu nghiến, bờ môi nóng ran ép chặt vào môi Reita, mang theo một sự kinh tởm tràn vào đầu lưỡi cậu
Nụ hôn ấy không mang chút yêu thương, chỉ có sự chiếm hữu và điên cuồng, như thể Mikey đang trút mọi giận dữ và khao khát lên cậu
Reita dãy dụa, nước mắt trào ra, lăn dài trên má, thấm ướt gò má và cổ
Suzuki Reita
* Không....không.... *
Cậu nghĩ, cố gắng đẩy Mikey ra, nhưng hắn giữ chặt tay cậu, những ngón tay siết mạnh cổ tay cậu, như một cái kìm sắt
Cậu cảm thấy bất lực, như một con mồi bị mắc kẹt trong móng vuốt của kẻ săn mồi
Một sự hoan hỉ bệnh hoạn dường như đang cháy lên trong Mikey, truyền từ môi hắn xuống bụng, khiến hắn không thể dừng lại, như một con thú bị bản năng chi phối
Tiếng hôn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, như một bản nhạc kinh dị, mỗi âm thanh đều khiến Reita rùng mình
Mikey di chuyển xuống cổ Reita, bờ môi hắn lướt qua làn da trắng ngần, để lại những vết đỏ như những dấu ấn của sự chiếm hữu
Hắn cắn nhẹ, mang theo một khoái cảm tê dại, khiến Reita run lên vì đau đớn và sợ hãi
Bàn tay Mikey mò mẫm xuống eo cậu, luồn vào lớp áo mỏng manh, như thể muốn xâm chiếm mọi phần cơ thể cậu
Suzuki Reita
Dừng.... Dừng lại....
Reita thều thào, giọng cậu vỡ òa vì đau đớn, như một lời cầu xin tuyệt vọng
Suzuki Reita
C-Cầu.... Cầu xin ngài.....
Cậu nấc lên, nước mắt long lanh như những viên ngọc, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong căn phòng
Đôi mắt cậu, vốn trong veo như mặt biển, giờ đây ngập tràn sự đau đớn và bất lực, như một lời van xin không lời
Sano Manjirou - Mikey
// Dừng lại //
Mikey khựng lại, ánh mắt hắn lướt qua gương mặt đẫm nước mắt của Reita
Sự đau đớn và tuyệt vọng trong đôi mắt ấy như một gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa điên cuồng trong hắn
Hắn dừng lại, bàn tay vẫn đặt trên eo Reita, nhưng không di chuyển thêm nữa, như thể hắn đang đấu tranh với chính mình
Ánh mắt hắn, dù vẫn lạnh lùng, lại mang một tia do dự, một sự day dứt mà chính hắn cũng không hiểu
Sano Manjirou - Mikey
Sao khóc? // Giọng trầm thấp //
Suzuki Reita
Hức.... Hức.... // Bật khóc //
Cậu không thể trả lời, chỉ biết khóc, nước mắt chảy dài, thấm ướt gò má và cổ
Sự tủi thân, nỗi sợ hãi, và cảm giác bị phản bội trộn lẫn vào nhau, khiến cậu không thể kìm nén thêm nữa
Mikey đưa tay, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Reita, động tác chậm rãi và cẩn thận, như thể hắn sợ làm tổn thương cậu thêm nữa
Sano Manjirou - Mikey
Xin lỗi
Lời xin lỗi ấy, dù ngắn gọn, lại là một điều chưa từng có trong cuộc đời Mikey
Hắn, một kẻ máu lạnh, tàn bạo, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng giờ đây, trước Reita, hắn nhận ra mình đã sai
Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ, như thể Reita đã chạm vào một phần sâu thẳm trong tâm hồn hắn, một phần mà chính hắn cũng không biết tồn tại
Suzuki Reita
Tôi đối xử với ngài như thế, sao ngài lại làm với tôi như vậy? // Oán hờn //
Sano Manjirou - Mikey
..... // Ánh mắt lướt qua Reita //
Suzuki Reita
Hức… Xin ngài hãy tránh xa tôi! // Đẩy mạnh Mikey ra //
Cậu lao ra khỏi phòng, bước chân vội vã, như thể đang chạy trốn khỏi một con quái vật
Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại sau lưng cậu, phát ra một tiếng “Cạch!” khô khốc, như một dấu chấm hết cho khoảnh khắc đau đớn ấy
Mikey đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng Reita, đầy không cam lòng
Hắn đưa ngón tay chạm vào môi mình, nơi vẫn còn lưu lại sự ngọt ngào của nụ hôn, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm nhận được sự kinh tởm trong ánh mắt Reita, một sự kinh tởm dành cho hắn
Hắn biết mình vừa phạm một sai lầm ngu ngốc và bốc đồng, nhưng trái tim hắn, dù lạnh giá, vẫn không thể ngừng khao khát cậu
Hắn đứng đó, trong căn phòng lạnh lẽo, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu lên gương mặt hắn, làm nổi bật đôi mắt đen tuyền, nơi mà nỗi cô độc và đau đớn đang đấu tranh với nhau
Reita chạy dọc hành lang tối tăm của căn cứ Phạm Thiên, đôi chân trần va vào sàn bê tông lạnh giá, khiến cậu run lên từng hồi
Không khí lạnh lẽo luồn qua từng ô cửa sổ vỡ, mang theo cái giá rét của mùa đông Tokyo, như muốn đóng băng trái tim cậu
Hành lang dài bất tận, với những bức tường loang lổ và những ngọn đèn huỳnh quang nhấp nháy, như một mê cung không lối thoát
Mỗi bước chạy của Reita đều mang theo sự hoảng loạn, như thể cậu đang cố gắng chạy trốn khỏi bóng ma của Mikey, khỏi căn phòng ngột ngạt và những cảm xúc hỗn loạn mà hắn để lại
Cậu dừng lại trước cánh cửa dẫn vào căn phòng mà cậu và Takaru được phân chia, trái tim vẫn đập thình thịch, hơi thở hổn hển
Căn phòng này, dù nhỏ bé và tồi tàn, là nơi duy nhất mà cậu có thể tạm gọi là “chốn trú ẩn” trong căn cứ đầy nguy hiểm này
Nhưng khi cậu đưa tay chạm vào nắm cửa, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ bên trong, khiến cậu khựng lại
Đó là tiếng rên rỉ, thấp thoáng và đầy khoái cảm, xen lẫn với tiếng thở hổn hển và những âm thanh thân mật
Giọng Takaru vang lên, ngọt ngào nhưng đầy kích thích, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại
Reita sững sờ, bàn tay cậu đông cứng trên nắm cửa
Cậu từ từ đẩy cửa, khe hở nhỏ hé lộ một cảnh tượng khiến trái tim cậu như ngừng đập
Trong căn phòng mờ tối, Takaru đang nằm trên giường, cơ thể gần như trần trụi, đôi tay choàng qua cổ Rindou Haitani
Rindou, với mái tóc tím và nụ cười nham hiểm, đang hôn ngấu nghiến lên môi Takaru, mỗi động tác đều mạnh mẽ và đầy chiếm hữu
Cơ thể hắn ép chặt vào Takaru, những chuyển động nhịp nhàng khiến khung giường kêu lên kẽo kẹt
Yusuke Takaru
A— Nhẹ lại… Chậm lại…~ // Siết chặt vai Rindou //
Reita kinh hãi, ánh mắt cậu mở to, không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến
Cảnh tượng trước mắt như một nhát dao, đâm thẳng vào tâm trí cậu
Suzuki Reita
* Đây là điều mà Mikey định làm với mình sao? *
Ý nghĩ ấy khiến cậu rùng mình, một cảm giác ghê tởm và sợ hãi trào dâng, như muốn nuốt chửng cậu
Hình ảnh Mikey, với ánh mắt lạnh lùng và nụ hôn mạnh bạo, lởn vởn trong tâm trí cậu, hòa lẫn với cảnh tượng của Takaru và Rindou, tạo nên một cơn ác mộng không lối thoát
Reita vội đóng cửa lại, tiếng động vang lên khô khốc, như một lời cảnh báo
Cậu quay lưng, chạy thật nhanh khỏi căn phòng, không dám ngoảnh lại
Suzuki Reita
* Mình cũng không nên ở đây lâu..... *
Cậu nghĩ, nước mắt lại trào ra, lăn dài trên má
Hành lang tối tăm như muốn nuốt chửng cậu, nhưng cậu không quan tâm, chỉ biết chạy, như thể chỉ cần dừng lại, cậu sẽ bị bóng tối ấy kéo xuống vực thẳm
Trong căn phòng, Takaru khựng lại, ánh mắt hắn lướt qua cánh cửa vừa khép
Yusuke Takaru
Hửm? Ngài sao vậy~? // Thở hổn hển //
Haitani Rindou
Không có gì // Nhếch mép //
Haitani Rindou
Chỉ là một con sóc lém lỉnh~ // Mỉa mai //
Reita co ro ngồi ở một góc hành lang, ôm chặt đầu gối, nước mắt không ngừng rơi
Cái lạnh của mùa đông Tokyo thấm qua bộ quần áo mỏng manh mà Takaru đưa cho cậu, khiến cơ thể cậu run lên từng hồi
Bộ quần áo ấy, với những khoảng hở lộ ra chiếc cổ trắng ngần và đôi vai gầy guộc, khiến cậu cảm thấy như mình không còn là chính mình
Cậu ghê tởm chính cơ thể này, ghê tởm cách mà nó bị đối xử như một món hàng, một thứ để mua bán và lợi dụng
Hành lang tối tăm, với những bức tường loang lổ và những ngọn đèn nhấp nháy, như một mê cung không lối thoát, phản chiếu nỗi tuyệt vọng trong tâm trí cậu
Trong bóng tối dày đặc, những ký ức phiền muộn và tiêu cực ùa về, như những con sóng đánh vào tâm trí cậu
Suzuki Reita
* Mình không mang kỷ vật của Shinichiro.... *
Những món đồ của Shinichiro – một chiếc dây chuyền bạc, một cuốn sổ tay cũ kỹ, và vài bức ảnh mờ nhạt – là những thứ duy nhất còn sót lại của người mà cậu yêu thương
Chúng nằm trong căn hộ nhỏ bé của cậu, nơi mà bà chủ nhà có thể đến đòi tiền thuê bất cứ lúc nào
Suzuki Reita
* Nếu bà ấy cho người khác thuê… những món đồ đó sẽ đi đâu? *
Reita khẽ tháo chiếc dây chuyền trên cổ, mở mặt dây chuyền ra với đôi tay run rẩy
Bên trong là một bức ảnh nhỏ của Shinichiro, với nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng, như ánh nắng sớm mai.
Hình ảnh ấy khiến trái tim cậu rung động, như lần đầu tiên cậu gặp anh, khi anh kiên nhẫn sửa xe máy và kể cho cậu nghe về những ước mơ lớn lao của mình
Shinichiro là người đã dạy cậu cách mỉm cười, cách tin vào tương lai, và cách yêu thương một cách chân thành
Nhưng Shinichiro đã chết, để lại cậu với nỗi đau không thể nguôi ngoai
Một giọt nước mắt rơi xuống bức ảnh, khiến cậu vội lau đi, sợ làm hỏng món kỷ vật quý giá
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Làm cái m* gì ở đây?
Cậu vội giấu chiếc dây chuyền vào tay, ánh mắt hoảng sợ nhìn lên.
Sanzu Haruchiyo đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như dao, như thể có thể cắt qua mọi lớp phòng thủ của cậu
Hắn khoanh tay, nhìn Reita với vẻ khinh miệt, như nhìn một con côn trùng không đáng để ý
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Sao mày không vào phòng?
Hắn hỏi, giọng đầy nghi ngờ, ánh mắt lướt qua bộ dạng lem lét của Reita
Suzuki Reita
* Đáng sợ quá… Anh ta sẽ giết mình đúng không? * // Lảng tránh ánh mắt của Sanzu //
Cậu nghĩ, cơ thể run rẩy, như một con mèo bị dồn vào góc tường
Suzuki Reita
Không.... Không có gì....
Cậu lắp bắp, giọng nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt cậu đã nói lên tất cả
Sanzu hất hàm, ánh mắt hắn lướt qua Reita, từ mái tóc bù xù đến bộ quần áo hở hang
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Nếu mày định trốn thoát, thì nên nhớ không bao giờ có thể bước chân ra khỏi đây // Đe dọa //
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá bằng mạng ch* rách của mày
Suzuki Reita
Vâng.... // Gật đầu //
Sanzu nhìn cậu, ánh mắt hắn thoáng dao động khi bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt long lanh của Reita
Trong đôi mắt ấy, hắn thấy mình – một kẻ mang khuôn mặt của mình, một con người xấu xa với linh hồn đã mục ruỗng từ lâu
Những vết sẹo trên má hắn, dấu ấn của những năm tháng đẫm máu, như nhắc nhở hắn về những tội ác mà hắn đã phạm phải
Và Reita, với ánh mắt ngây thơ và sự yếu đuối, như một tấm gương, phản chiếu rõ ràng sự thật mà hắn luôn cố gắng chối bỏ
Akashi - Sanzu Haruchiyo
* Phải chăng vì vậy mà Boss có ấn tượng với nó? *
Sanzu bất ngờ bước tới, túm gáy Reita, ép cậu tiến gần, bàn tay siết chặt khiến cậu đau đớn.
Akashi - Sanzu Haruchiyo
SỦA NGAY!!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
MÀY ĐÃ DÙNG MƯU KẾ GÌ ĐỂ QUYẾN RŨ VUA?! // Gầm gừ //
Suzuki Reita
Quyến rũ....?
Suzuki Reita
* Hắn đang nói gì vậy? *
Suzuki Reita
* Mưu kế gì chứ? *
Sanzu áp sát mặt cậu, hơi thở nóng ran của hắn phả lên chiếc cổ trắng ngần của Reita, khiến cậu run rẩy
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Vậy tại sao mày lại ăn mặc hở hang như vậy?
Hắn hỏi, giọng đầy mỉa mai, ánh mắt lướt qua vết đỏ trên cổ Reita – dấu vết mà Mikey để lại
Hắn đưa tay, khẽ xoa lên đó, động tác chậm rãi nhưng đầy đe dọa
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Thằng nào làm cái này?
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Gu thằng l*n nào công nhận mặn thật // Mỉa mai //
Suzuki Reita
..... // Khó nói //
Tiếng bước chân lạnh lẽo vang lên, mang theo một luồng khí chết chóc, khiến Sanzu giật mình
Hắn quay lại, ánh mắt đầy cảnh giác
Mikey đứng đó, ánh mắt hắn lạnh như thể có thể đóng băng cả không gian
Sano Manjirou - Mikey
Sanzu.... // Giọng lạnh tanh //
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Vua..... // Lúng túng //
Sano Manjirou - Mikey
Nó… là của ta
Sanzu siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết hằn đỏ
Hắn biết Mikey không phải là người dễ bị thao túng
Vị thủ lĩnh của Phạm Thiên, với trí tuệ sắc bén và bản năng như thú săn mồi, luôn kiểm soát mọi thứ trong tầm tay
Nhưng điều đó không xoa dịu được cảm giác bất mãn đang dâng lên trong lòng Sanzu
Akashi - Sanzu Haruchiyo
* Thằng ch*.... *
Reita, với gương mặt ngây thơ và đôi mắt long lanh nước mắt, dường như mang một sức hút kỳ lạ, đủ để khiến ngay cả Mikey dao động
Và điều đó, đối với Sanzu, là một mối nguy hiểm tiềm tàng
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Vâng, chắc chắn rồi // Cung kính giọng điệu lại bất mãn //
Hắn cúi đầu, cố gắng che giấu ánh mắt đang cháy lên sự khó chịu
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Tôi sẽ không làm gì thằng nhãi này cả
Hắn quay lưng, bước đi, đôi giày da vang lên những tiếng “lộc cộc” trên sàn bê tông lạnh giá
Nhưng trước khi rời khỏi, hắn dừng lại, quay đầu, giọng nói đủ lớn để Mikey nghe thấy, mang theo một lời cảnh báo ngầm
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Nhưng mong ngài hãy cẩn thận ‘món quà’ của thằng Ran, sẽ có lúc phản chủ
Mikey đứng đó, ánh mắt đen tuyền không chút gợn sóng, như một vực thẳm nuốt chửng mọi cảm xúc
Sano Manjirou - Mikey
Ừ, tao biết
Reita, dù là món đồ chơi mới hay một quân cờ trong kế hoạch của Ran, đều là một biến số nguy hiểm
Nhưng Mikey, với trái tim bị xáo trộn bởi những cảm xúc mà chính hắn không hiểu, không thể để Reita rời khỏi tầm mắt mình
Trong khi hành lang của căn cứ chìm trong bóng tối, một căn phòng ở tầng cao nhất vẫn hắt lên tia sáng vàng ấm áp, như một ngọn lửa nhỏ giữa màn đêm lạnh giá
Kokonoi Hajime, người nắm giữ tài chính của Phạm Thiên, ngồi trên một chiếc ghế bành sang trọng, tay cầm ly rượu vang đỏ, xoay nhẹ để ánh sáng từ chiếc đèn chùm phản chiếu qua lớp chất lỏng óng ánh
Căn phòng của hắn, không giống với sự lạnh lẽo của những khu vực khác trong căn cứ, được trang trí tinh tế với những bức tranh trừu tượng và một giá sách đầy những cuốn sổ kế toán
Nhưng không khí trong phòng lại nặng nề, như thể mang theo một bí mật không thể chia sẻ
Kokonoi nhấp một ngụm rượu, vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng không đủ để xoa dịu cảm giác bất an trong lòng hắn
Kokonoi Hajime
Một mối hiểm họa
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua ly rượu, như thể đang nhìn vào một thứ gì đó xa xôi hơn
Hắn đang nói về Reita Suzuki, kẻ mà hắn không thể ngừng nghĩ tới
Linh cảm của Kokonoi, sắc bén như một lưỡi dao, đang cồn cào trong lồng ngực, khiến hắn không thể tập trung vào những con số và kế hoạch tài chính mà hắn thường xử lý một cách dễ dàng
Reita, với vẻ ngoài ngây thơ và đôi mắt luôn đẫm nước, là một câu đố mà Kokonoi không thể giải mã
Kokonoi Hajime
* Nó có mục đích gì? * // Ánh mắt tối lại //
Kokonoi Hajime
* Hay chỉ là một con rối của Ran? *
Kokonoi Hajime
Phải giám sát nó thêm // Đặt ly rượu xuống bàn //
Hắn không tin vào sự vô hại của Reita
Trong thế giới ngầm, không ai là vô tội, và những kẻ mang vẻ ngoài yếu đuối thường là những con rắn độc nguy hiểm nhất
Hắn đã chứng kiến quá nhiều kẻ ngã xuống vì sự chủ quan, và hắn sẽ không để Phạm Thiên, hay Mikey, rơi vào bẫy của một kẻ như Reita
Comments