Căn Số [Phan Trọng Dương]
3. khi em không còn là em
tg <kẻ hủy diệt>
đc ng ủng hộ mà em vui quá xá
tg <kẻ hủy diệt>
Thơm một cái
tg <kẻ hủy diệt>
Giờ vào nhá
Hải Dương đổ mưa từ lúc 11h15, giờ lẻ, mưa lạnh, không mùi.
Đông A Linh Ứng Thiên Điện tối đèn — vì không ai đến thắp. Nhưng chính lúc đó, cô lại bước vào.
Cô không biết vì sao mình tới. Chân bước mà đầu óc trống rỗng.
Chỉ biết...trong ngực có thứ gì đó đang đập lệch nhịp. Gọi cô. Kéo cô về.
Trọngg Dươngg
//Thấy cô từ ngoài sân. Chạy ra vừa mở cửa vừa run//
Em điên à? Mưa gió, giữa khuya, điện đóng rồi!
Cô không nói gì. Ánh mắt cô không trống rỗng, mà là ánh mắt của một người… đang mang trong mình ký ức không thuộc về hiện tại.
Anh chạm vào vai cô—ngay lúc đó, một luồng lạnh quét qua sóng lưng
Cô tiến vào điện, ngồi giữa gian thờ. Không ai gọi. Không ai sai.
Y/n
//tay cần chặt mảnh vải thêu sen đỏ , rồi đặt lên trán//
Từng giọt mưa táp vào bậc đá ngoài sân, vang lên như trống rền. Không ai đánh ,nhưng vẫn vang.
Trọngg Dươngg
//Đứng chết lặng//
Y/n...em nghe anh không?
Cô không trả lời. Tay cô giơ lên chậm rãi, rồi cắm ngang vào không khí trước mặt, như thể ai đó đang mặc áo cho mình.
Y/n
//miệng khẽ thì thầm//
Con xin đội... lại áo xưa. Nếu còn duyên, xin trả dần trong lễ mới...
Trọngg Dươngg
//Lùi lại một bước. Lòng ngực đau thắt//
Cô ngẩng đầu lên, mở mắt lớn — nhưng bên trong là một ai khác
Một giọng nói vang lên— chính miệng cô cất ra, nhưng không phải giọng cô cất ra.
Y/n
Con từng bước khởi căn, từng phá lễ, từng rút chỉ. Nay phải lên. Phải trả. Phải đội lại áo người cũ.
Trọngg Dươngg
//Anh quỳ xuống, tay siết thành nắm//
Xin đừng bắt cô ấy… Cô ấy không nhớ. Cô ấy chỉ là một người bình thường thôi!
Nhưng ngay lúc đó — ngón tay cô chảy máu. Không vì dao. Mà như thể bên trong có gì đó đang rạch ra.
Dòng máu nhỏ xuống chiếc khăn sen
Trọngg Dươngg
//Bật dậy, gào lớn//
Nếu Ngài bắt buộc, hãy để con gánh thay! Đừng lấy cô ấy!
Cơn gió lạnh quét từ gian chính ra sân. Đèn trên ban sáng bừng. Cô ngã ra sau. Cả người co giật.
Trọngg Dươngg
//Chạy tới ôm ấy cô//
Ngay lúc ấy… tay anh cũng rướm máu. Cùng một vết. Cùng một chỗ.
Tới khi cô tỉnh dậy, đồng hồ chỉ 5:07
Mưa tạnh. Nhưng trong gian thờ vẫn còn mùi khói nhang — dù không ai từng thắp.
Y/n
//Cô mở mắt, nhìn thấy anh đang nắm tay mình.//
Em… lại bị như vậy à?
Trọngg Dươngg
//Không giám nhìn cô, chỉ khẽ gặp//
không ai gọi em, mà em vẫn lên. Em không còn là người ngoại cuộc nữa đâu.
Cô cụp mắt. Cổ tay trái của cô… có một đường chỉ đỏ — thắt gọn như vừa bị ràng buộc.
Y/n
//Cô khẽ thì thầm//
Nếu một ngày em không còn là em nữa… thì ai sẽ khóc vì em?
Anh nắm chặt tay cô.
Không đáp.
Chỉ cúi đầu.
Nước mắt rơi đúng vào viết chỉ đang hàn trên tay cô
tg <kẻ hủy diệt>
ừ thì đáng nhẽ ra là tối có
tg <kẻ hủy diệt>
Mà tg đang rảnh
tg <kẻ hủy diệt>
Nên up luôn cho lóng
Comments
𝙺𝙸𝙴𝚄 𝙽𝙷𝚄𝙽𝙶
trong mấy truyện mik đọc thì mik thấy truyện sốp gây ấn tượng với mik nhất á 😋🌻
2025-06-12
2
Lâm Như💤
hay quá mợ uii tặng mợ bông hoa mợ ra típ nha mợ
2025-06-12
0
búp măng non
ra típ nhaa shop oiii hay wuaaa ạ☺️
2025-06-12
1