[ĐN Quỷ Khóc]...Tôi Chỉ Muốn Sống , Tôi Sai Ở Đâu ?
Chương 1 : Chuyến xe buýt
ღei
Lần đầu viết truyện kiểu này, có thể hơi sai sót xíu
ღei
Mong mấy bạn thông cảm :)
ღei
Tại mình vã quá nên phải viết
ღei
Có thể không đầy đủ đâu á
ღei
Vì mình lười nên có thể ra chap chậm (●’∇’)♪
ღei
Cảm ơn đã đọc aa (≡・x・≡)
"Tôi đáng chết lắm sao..?"
"Tại sao lại là tôi chứ...?"
"Tôi không thể chết được !!!"
Giật mình mở mắt , đôi đồng tử đen của em đảo mắt nhìn xung quanh một lượt . Sau một giấc mộng lạ
Ánh mắt em liếc nhìn xung quanh , trước khi nhận ra bản thân đang trên xe buýt
Đông Họa Mẫn
"Không..không thể nào.."
Em kinh hoàng nhìn kĩ từng gương mặt trên chuyến xe này
"Thật sự là xuyên vào rồi ?"
Chuyến xe buýt vẫn cứ tiếp tục với bầu không khí yên lặng ngột ngạt
Cho đến khi một người đàn ông đứng dậy , dáng vẻ trông rất khó chịu
Người đàn ông béo
Chắc chắn là một chương trình truyền hình nào đó không có lương tâm
Người đàn ông béo
Muốn mời chúng ta đến để quay một show thực tế
Người đàn ông béo
Chắc chắn điện thoại của chúng ta đã bị tịch thu rồi
Người đàn ông béo
Các anh chị cứ ở lại chơi đi , tôi đi đây !
Em càng hoảng loạn nhìn chằm chằm người đàn ông mập kia rời khỏi xe
Đông Họa Mẫn
"Thật sự...thật sự là như thế sao..?"
Đông Họa Mẫn
"Thật sự không phải mơ..mà mình thực sự đã xuyên vào Quỷ khóc rồi sao...?"
Em đờ đẫn nhìn dải sương mù dày bao phủ con đường phía sau từ từ như nuốt chửng tia hy vọng mơ hồ của em
Em biết đây là thế giới trong tiểu thuyết Quỷ khóc , là một bộ có thể coi là rất hay mà em thường xem . Thật ra em nghiện luôn bộ này rồi , cứ xem đi xem lại mà không chán
Em luôn tưởng tượng ra rằng bản thân sẽ xuyên vào đó rồi bá đạo như thế nào khi biết hết cốt truyện
Còn tự ảo tưởng sẽ thành công sống sót nếu được xuyên vào đấy
Nhưng hiện thực dội một xô nước lạnh vào trái tim em..khi em nhận ra rằng bản thân đã thật sự xuyên vào Quỷ khóc
Em vô dụng chẳng làm được gì cả..kể cả khi em biết trước thì sao , cũng không có một tác dụng gì
Một con nhóc vắt mũi chưa sạch ở trong cơ thể của một thiếu nữ độ tuổi 22–23 , đang đối mặt với nguy cơ có thể chết bất cứ lúc nào khi ở đây
"Thật đáng sợ...mẹ ơi , con nhớ mẹ.."
"Con muốn trở về , con nhớ gia đình.."
Giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống má em , làm nhòe đi con ngươi đen . Em khẽ rơi nước mắt vì sợ hãi , sợ trước cái chết sắp phải đối mặt
Những tiếng nấc nhẹ , khe khẽ vang lên trên chiếc xe buýt yên ắng
Dù sao em cũng là một con nhóc , không chịu được cú sốc cũng là bình thường
Em vẫn cứ nấc nhẹ , đầu gục xuống , mái tóc đen tuyền dài và xõa rũ rượi xuống , giống như một hồn ma oan khuất vậy
Khi đi được mười phút . Họ nhìn thấy xác người của anh chàng mập kia đang treo trên hàng rào sắt phía trước
Em căng thẳng nhắm chặt mắt , cả người không tự chủ mà run rẩy liên tục
Đông Họa Mẫn
"Mình không dám xem..đáng sợ quá , mình..mình sợ máu lắm"
"Có phải mình sẽ chết không..?"
"Liệu mình còn sống nổi trong thế giới này không..?"
"Mình thật sự phải chết sao..?"
Nhiều suy nghĩ tiêu cực hiện hữu lên tâm trí non nớt của em
Em thật sự quá sợ hãi để đối mặt với hiện thực này
Khi chiếc xe buýt dừng lại , từng người xuống xe và em là người xuống cuối cùng . Cho dù em có không muốn vẫn phải xuống
Đông Họa Mẫn
"Không xuống cũng phải chết..có lẽ xuống sẽ không phải chết nhanh hơn.."
Chiếc xe buýt không người lái rời đi , xuyên vào làn sương mù rồi biến mất
Em run rẩy đứng một góc nhìn từng gương mặt này , em sắp phải đối mặt với cái chết đáng sợ nhưng thật sự..cảm giác được trực tiếp nhìn thấy nó khá mới lạ
Em hít thật sâu , điều chỉnh hơi thở , cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tim mà tập trung nghe họ nói
Bắc Đảo
Đi thôi , dường như chúng ta không còn lựa chọn nào khác
Vương Vũ Ninh
Thật..thật sự phải đi vào trong à..?
Cô gái khẽ lên tiếng , giọng có chút sợ hãi không chắc chắn
Vương Vũ Ninh
Còn..còn nếu bên trong không an toàn thì sao?
Đông Họa Mẫn
"Chắc chắn ban đầu họ nghĩ đây là một trò đùa..nhưng chiếc xe buýt không người lái và cái chết của người đàn ông kia đã nhắc nhở họ rằng đây là thật"
Em suy nghĩ , cố nhớ lại những chi tiết đã xem đi xem lại vô số lần
Nhìn dải sương mù đáng sợ đó , em không kìm được rùng mình
Nhìn về phía Tiểu Nhất Bạch , có một hi vọng trỗi dậy trong em
Tiểu Nhất Bạch
Vậy các người có định đi vào dải sương mù đó không ?
Tiểu Nhất Bạch
Các người không nhớ à , cái người đàn ông béo đã nhảy khỏi xe đó sao ?
Đông Họa Mẫn
"Vô..vô tình quá"
Đông Họa Mẫn
"Dù mình biết nhưng họ cũng đang sợ mà.."
Em chỉ dám suy nghĩ , không dám nói . Dù sao em cũng định bám theo Tiểu Nhất Bạch để tìm một con đường sống cho mình
Em cố gắng suy nghĩ thoáng lên , tích cực hơn để giữ tâm trạng ổn định
Vì bản thân em là một kẻ vừa hèn nhát vừa mắc chứng rối loạn lo âu , nên việc em overthinking là chuyện xảy ra thường xuyên
Đông Họa Mẫn
"Dù sao..phải cẩn thận vẫn hơn"
Tiểu Nhất Bạch lại lên tiếng , cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn của em
Tiểu Nhất Bạch
Vì không ai dám đi vào dải sương mù đó nên chúng ta chỉ có thể đi vào bên trong ngôi biệt thự này
Tiểu Nhất Bạch cũng sợ hãi nhưng sau khi thấy tất cả những điều đó , phản ứng sợ hãi của hắn ít hơn nhiều so với mọi người
Còn đương nhiên , sợ hãi nhất là Đông Họa Mẫn mặc cho em còn chưa nhìn thấy cái xác đó trông ra sao
Vả lại hắn cũng rất tò mò về lá thư bí ẩn mà hắn nhận được trước đó
Tiểu Nhất Bạch
"Họ muốn nói gì với tôi đây ?"
Dẫn đầu bởi Tiểu Nhất Bạch , mọi người cùng bước vào vườn của biệt thự . Xung quanh rất im lặng..im lặng đến đáng sợ
Buộc mọi người phải dựa sát vào nhau , còn riêng em thì lại tò mò nhìn xung quanh hơn , em bị thu hút bởi những đóa bỉ ngạn mọc hai bên lối vào hơn
Em cũng biết bản thân có thể sẽ chết lúc nào không hay , thôi thì cứ cố gắng suy nghĩ thoáng ra
Mặc dù nghĩ vậy , em vẫn không ngừng run nhẹ hay kìm hãm được nỗi sợ sâu thẳm
Khi họ tới cửa biệt thự , Tiểu Nhất Bạch là người chủ động tiến đến gõ cửa
Khi cánh cửa mở ra , một thiếu niên với vẻ ngoài có phần rung động lòng người khẽ mở miệng , nhưng lời nói lại ẩn chứa sự nguy hiểm khó hình dung
Người đầu tiên tiến vào là Tiểu Nhất Bạch , những người còn lại vẫn chần chừ không dám vào , còn em bận lơ đãng nhìn hoa
Điền Huân
Các bạn nên vào nhanh đi , dải sương mù bên ngoài rất nguy hiểm đấy
Có lẽ là do lời khuyên hay đe dọa thì không rõ của cậu thiếu niên kia mà mọi người tranh nhau chạy vào , còn em cũng theo sát mà lưng thì ớn lạnh
Bên trong , có hai người đang ngồi quanh lò lửa . Họ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa với ánh mắt đăm đăm , khi mọi người vào cũng chẳng nói gì
Không khí dần trở nên lạnh giá trước sự yên lặng đó
Em vừa ngưỡng mộ vừa bối rối nhìn về phía ba người kia
Đông Họa Mẫn
"Thật sự rất tuyệt..có thể nhìn thấy rõ nét như vậy..chết cũng không quá phí nữa"
Tiểu Nhất Bạch
Xin hỏi đây là đâu ?
Tiểu Nhất Bạch
Tại sao chúng tôi lại ở đây ?
Tiểu Nhất Bạch
Dải sương mù và xe buýt bên ngoài thế nào ?
Cuối cùng , Tiểu Nhất Bạch nêu ra ba câu hỏi đó sau sự im lặng trải dài
Nhưng ba người trước mắt , liếc còn không thèm liếc một cái chỉ chăm chú quan sát lò lửa
Lưu Thiên Bang
Các người bị câm hả , không nghe thấy chúng tôi hỏi sao !?
Lương Nghiêm
Tôi biết các anh đang có rất nhiều thắc mắc . Nếu các anh thoát được khỏi cánh cửa đẫm máu đầu tiên
Lương Nghiêm
Tôi sẽ tiết lộ cho các anh những câu trả lời
Đông Họa Mẫn
"Quả thật..rất tài tình a.."
Đông Họa Mẫn
"Nhưng sắp phải vào cánh cửa máu rồi.."
Mọi người nghe vậy, lòng đầy linh cảm xấu . Trong lòng ai cũng không khỏi dâng lên một sự bất an khó tả
Tiểu Nhất Bạch
"Kì lạ thật , cuộc điện thoại đó là cái gì ?"
Lương Nghiêm
Ở tầng ba của biệt thự
Lương Nghiêm
Thời gian của các người không còn nhiều nữa
Lương Nghiêm
Còn chưa đầy năm phút nữa , cánh cửa đẫm máu sẽ mở ra
Lương Nghiêm
Lúc đó các anh sẽ bước vào thế giới kinh hoàng phía sau cánh cửa máu
Lương Nghiêm
Để hoàn thành nhiệm vụ trên cánh cửa đó–
Đông Họa Mẫn
"Mình nghe đi nghe lại mấy lần rồi...mệt quá , chỉ muốn đi ngủ thôi"
Sau đó , người đàn ông mặc vest có nói gì , em cũng không để ý nữa . Thật sự em quá mệt , quá kiệt sức để nhớ thêm
Á Mộc
Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ như thế nào ?
Đông Họa Mẫn
"Trời ơi...liệu mình có nên tự lên trước không nhỉ"
Em đứng cuối hàng cộng với dáng vẻ thấp bé của mình nên gần như không mấy ai để ý sự hiện diện của em
Lương Nghiêm
Sẽ chết , và cái chết thật kinh khủng
Nghe vậy mọi người như rã rời hết , ba cô gái khụy xuống khiến em giật mình nhẹ và hai người đàn ông cuối hàng lùi lại
Tiểu Quý
Cái gì ? Có thể không đi được không ?
Lương Nghiêm
Được , nhưng sau này anh tốt nhất đừng nên ngủ nữa
Lương Nghiêm
Bởi vì nếu anh không vào hoàn thành nhiệm vụ đằng sau cánh cửa
Lương Nghiêm
Thì sẽ có gì đó từ đằng sau cánh cửa truy đuổi anh
Lương Nghiêm
Cho dù anh trốn đến đâu , chúng cũng sẽ tìm thấy anh đấy
Đông Họa Mẫn
"Hic..mình..mình chán quá..chân cũng mỏi..phải làm sao đây"
Trái ngược với vẻ ngoài yên lặng , em lại đang suy nghĩ lung tung trong đầu
Em là dạng người không nhớ nổi chuyện tiêu cực quá một phút
Nên đã sớm chấp nhận số phận bạc bẽo của mình
Lúc này , mọi người chìm trong yên lặng còn Tiểu Nhất Bạch nhìn lên tầng ba
Tiểu Nhất Bạch
Trước khi chúng tôi vào , các anh còn lời khuyên gì không?
Lương Nghiêm
Lời khuyên à ?
Lương Nghiêm
Câu truyện đằng sau cánh cửa máu rất nguy hiểm
Lương Nghiêm
Nhưng luôn có không chỉ một lối thoát
Lương Nghiêm
Chỉ cần các anh tìm được lối thoát , việc hoàn thành nhiệm vụ và sống sót không khó
Tiểu Nhất Bạch nói xong rồi bước lên tầng , nhanh nhảu theo sau là Đông Họa Mẫn , em quyết định rồi , ít nhất muốn có hi vọng sống phải bám chân Tiểu Nhất Bạch
Thấy Tiểu Nhất Bạch và Đông Họa Mẫn quyết đoán như vậy , Lưu Thiên Bang cũng cắn răng bước theo
Có một số người còn nhìn em bất ngờ như kiểu con này từ đâu chui ra vậy
Lưu Thiên Bang
Này anh bạn !
Khi Tiểu Nhất Bạch quay lại , một thoáng bất ngờ nhẹ , hắn không ngờ giờ còn có người đi mà không phát ra tiếng động giống như em
Tiểu Nhất Bạch liếc nhìn em trước khi quay lại nhìn Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Anh cũng gan thật đấy
Lưu Thiên Bang
Nhóc này cũng thế
Đông Họa Mẫn
À , cảm ơn anh "Được khen sướng quá"
Đông Họa Mẫn nhìn Lưu Thiên Bang trước khi cười nhẹ , khác hẳn dáng vẻ lúc trước vừa suy sụp sau khi nhận ra bản thân tới đây
Tiểu Nhất Bạch
Gan thì có được gì , chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn khác sao ?
Lưu Thiên Bang
Trước thấy xác người của anh chàng béo , mà anh không chớp mắt
Lưu Thiên Bang
Chắc trước đây anh làm nghề gì ghê gớm lắm phải không ?
Đông Họa Mẫn
"Làm sát thủ đó.."
Đông Họa Mẫn
"Đúng là anh zai Lưu Thiên Bang , đoán trúng rồi"
Tiểu Nhất Bạch
Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi , thực tế đâu có nhiều sát thủ đến thế
Đông Họa Mẫn
"Nhưng vẫn có mà"
Tuy em muốn nói nhưng không dám nói , chỉ dám nghĩ thầm trong lòng
Lưu Thiên Bang
Vậy anh là...
Tiểu Nhất Bạch
Tôi là bác sĩ
Lưu Thiên Bang
À , pháp y à ?
Tiểu Nhất Bạch
Tương tự thế
Lưu Thiên Bang
Thế còn nhóc ?
Đông Họa Mẫn
"Trời ơi...giờ chẳng lẽ mình lại nói là mình mới mười mấy tuổi , gọi ổng là ba mình còn được"
Đông Họa Mẫn
À...thì cháu–..à em , em làm nghề..
Đông Họa Mẫn
"Nghề gì..nghề gì đây ? Sao lại tự dưng hỏi mình vậy trời.."
Đông Họa Mẫn
Em làm họa sĩ..
Đông Họa Mẫn
"Dù sao mình cũng biết chút ít về vẽ vời..mong sẽ không bị lộ"
Lưu Thiên Bang
Cũng giỏi đấy chứ
Đông Họa Mẫn
"Xém thì tiêu..."
Hai người trò truyện đến tầng ba của biệt thự
Tầng ba ngửi thấy mùi máu nồng nặc cùng mùi gỗ đã mục nát
Đông Họa Mẫn
//Hơi choáng//
"Ghê quá.."
Em không nhịn được suýt nôn ra , em thật sự không thích mùi máu chút nào
Lưu Thiên Bang
Nhóc có sao không ?
Đông Họa Mẫn
Không sao , chỉ là máu nồng quá , cháu–..em sợ máu
Em hơi sượng khi gọi Lưu Thiên Bang là anh
Dù sao Lưu Thiên Bang nhìn ngoại hình cũng đủ bằng tuổi ba em luôn rồi
Em nhìn về phía trước , nơi cánh cửa máu đang chờ đợi mọi người
Em cảm thấy một sự căng thẳng không nhỏ , tim đập nhanh khi nỗi sợ đang lan ra
Trên cửa có viết một dòng chữ :
– Chăm sóc bà lão bị bại liệt trên giường
– Có năm ngày để chăm sóc bà lão
Tiểu Nhất Bạch
Đó là nhiệm vụ lần này của chúng ta
Mọi người khác cũng lên tới tầng , thấy dòng chữ trên cánh cửa thì đều giật mình
Vương Vũ Ninh
Chỉ đơn giản vậy thôi à ?
Bắc Đảo
Làm tôi hoảng hốt quá
Bắc Đảo
Tưởng gì khó lắm chứ
Đông Họa Mẫn
"Rồi để nhớ coi , ông này chết thứ mấy ta"
Khi mọi người đang xì xào bàn tán , đột nhiên ai cũng cảm thấy một điều gì đó
Mọi người cùng hướng ánh mắt về phía cánh cửa , chỉ thấy cánh cửa được mở ra bởi một bàn tay nhợt nhạt
Đông Họa Mẫn
"Hic..dù chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nhìn thế này vẫn rất sợ"
Rồi mọi người chợt thấy tối tăm trước mắt , mất đi ý thức và rơi vào bóng tối
Khi họ tỉnh dậy , mỗi người đã một nơi , mọi người bị chia tách nhau ra trong một khu biệt thự ngoại ô
Đông Họa Mẫn
"Aaaa , trời ơi , trong phim đâu có đoạn đường về , làm sao mình biết mà đi đâyyy"
Nhưng do em được trời độ nên mò mò một lúc thì vẫn tìm được đến chỗ người phụ nữ váy đỏ
Đông Họa Mẫn
"Nơi này đúng kiểu dành cho giới nhà giàu luôn á trời...tinh xảo ghê"
Đông Họa Mẫn
"Không ngờ mình lại đến đầu tiên , có hơi sợ..."
Đông Họa Mẫn
Chị ơi , chị thật sự nhìn rất đẹp , đẹp hơn khi em xem trên màn hình á
Người phụ nữ đồ đỏ
Xin hãy đợi , vẫn còn một vài y tá chưa đến
Em biết là người phụ nữ này sẽ chỉ lặp lại một câu nên cứ nói ra những sự bất mãn về cuộc sống
Em đảo mắt nhìn xung quanh , nhìn xem bao giờ có người đến
Hai người Tiểu Nhất Bạch và Lưu Thiên Bang nói chuyện xong thì quay lại nhìn về phía em
Họ bắt đầu tiến về phía người phụ nữ váy đỏ
Lưu Thiên Bang
Nhóc đến khá sớm đấy chứ
Đông Họa Mẫn
Trời độ ch–anh ạ
Lưu Thiên Bang
"Sao con nhóc này cứ có vẻ kì lạ"
Đông Họa Mẫn
"Trời ơi..gọi thế này sượng quá"
Tiểu Nhất Bạch yên lặng quan sát em , như muốn nhìn thấu nhưng lại chẳng có gì cả
Lúc này hắn mới tiến tới chỗ người phụ nữ váy đỏ trong khi hai người kia trò chuyện
Người phụ nữ đồ đỏ
Xin hãy đợi , vẫn còn một vài y tá chưa đến
Tiểu Nhất Bạch
Xin hỏi vài câu được không ?
Người phụ nữ đồ đỏ
Xin hãy đợi , vẫn còn một vài y tá chưa đến
Đông Họa Mẫn
"Bả không trả lời đâu mà"
ღei
Mải viết quá nên hơi dài rồi :)
ღei
Truyện mình khá xàm với Quỷ khóc sập rồi nên một ngày không xa sẽ drop
ღei
Truyện mình viết chủ yếu là thỏa mãn bản thân thôi nên mấy fen không thích có thể rời đi nhe
Comments
Doris
nhiều lời bộc bạch qa...
2025-06-30
1