Buổi chiều – Trung tâm phục hồi thể thao
Vy bước vào phòng trị liệu, không nói lời nào, chỉ kiểm tra lại sổ ghi chép buổi hôm trước. Bank đã ngồi sẵn từ sớm, nhưng không hề mở lời như mọi khi.
Không khí trong phòng... tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng gió từ máy điều hoà.
Vy bắt đầu khởi động máy kích thích điện cơ. Dây dợ đâu vào đó.
Nguyễn Hạ Vy
Cô đưa tay ra:
"Anh kéo quần thể thao lên một chút. Tôi cần dán miếng điện cực vào vùng cơ đùi trước."
Bank làm theo, khẽ cau mày nhưng không nói gì.
Một lát sau...
Suphanat (Bank)
"Hôm qua... tôi không đúng."
Vy ngẩng lên, ngạc nhiên.
Suphanat (Bank)
Anh nói tiếp:
"Tôi có thể tự chịu đau. Nhưng có lẽ... tôi chưa học cách chịu đựng người khác quan tâm mình."
Nguyễn Hạ Vy
Vy nhìn anh vài giây, rồi quay đi:
"Không sao. Tôi cũng không nên nhắc lại chuyện cũ trong lúc làm việc."
Suphanat (Bank)
Bank nhẹ giọng:
"Nhưng cô nói đúng. Tôi là bệnh nhân, không phải ông trời."
Không khí bắt đầu dịu xuống.
20 phút sau – Trị liệu xong
Nguyễn Hạ Vy
"Ngày mai tôi có ca học nghiệp vụ ở viện Bạch Mai, nên sẽ đến muộn. Anh tập nhẹ với thiết bị hỗ trợ trước, tôi sẽ ghé sau 10 giờ."
Bank gật đầu. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó...
Suphanat (Bank)
"Này... cô từng nói anh cô là vận động viên?"
Nguyễn Hạ Vy
Vy hơi sững người, nhưng đáp:
"Bạn trai cũ. Hồi sinh viên. Anh ấy là VĐV điền kinh, sau đó chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp."
Suphanat (Bank)
"Chia tay vì... chấn thương?"
Nguyễn Hạ Vy
Vy lắc đầu:
"Không. Vì anh ấy không muốn người yêu nhìn thấy lúc mình gục ngã."
Suphanat (Bank)
Bank mím môi.
"Nếu là tôi… tôi sẽ muốn người đó thấy hết. Cả khi chạy nhanh nhất và lúc khập khiễng nhất."
Vy ngẩn người. Không rõ vì câu nói hay vì lần đầu tiên anh nói thật lòng.
Tối hôm đó
Supachok, Pansa, Michelson và Bank đang ăn mì gói trong phòng chung. Trời mưa lất phất ngoài cửa sổ.
Pansa
"Này, ngày mai có ai rảnh không? Trung tâm tổ chức hội thảo với bác sĩ vật lý trị liệu người Nhật, có thông dịch viên nữa."
Supachok
"Không rảnh. Phải tập hồi phục."
Michelson
"Anh đi. Dù sao mấy cái này hay ho phết."
Supachok
Supachok quay sang Bank:
"Còn mày? Đi không?"
Suphanat (Bank)
Vy có ca ở đó lúc 10 giờ..."
Cả bọn nín lặng.
Seksan
"Ai cho mày gọi tên bác sĩ bằng tên riêng vậy cha?"
Suphanan
"Được rồi, mọi người. Cái này là 'triệu chứng phụ' khi điều trị bằng cảm xúc."
Sáng hôm sau – Trung tâm Hội nghị
Buổi hội thảo diễn ra sôi nổi. Sau chương trình, Vy ra đứng ở lan can hành lang, tranh thủ hít thở chút không khí trong lành.
Một giọng quen quen vang lên từ phía sau
Suphanat (Bank)
"Cô không thích đám đông?"
Nguyễn Hạ Vy
"Tôi không thích những câu hỏi thừa."
Suphanat (Bank)
Bank dựa vai vào lan can, nhìn sang cô:
"Nhưng tôi muốn hỏi thêm một câu."
Vy nhìn anh, chờ.
Suphanat (Bank)
"Cô có bao giờ nghĩ... sẽ ở bên một cầu thủ nữa không?"
Vy sững người, không trả lời ngay. Mưa nhẹ rơi bên ngoài, tạo thành những vệt li ti trên kính.
Nguyễn Hạ Vy
"Chỉ khi anh ta đá vì đam mê, không phải vì khán giả."
Suphanat (Bank)
"Tôi chưa từng đá vì khán giả."
Nguyễn Hạ Vy
Vy quay sang nhìn anh:
"Thật không?"
Suphanat (Bank)
"Thật. Tôi đá vì thằng anh trai lúc nhỏ luôn nói: 'Đá giỏi thì được ăn gà rán miễn phí.'"
Nguyễn Hạ Vy
Vy bật cười, lần đầu tiên thật sự cười trước mặt Bank:
"Động lực... kỳ quặc thật."
Suphanat (Bank)
"Nhưng nó có tác dụng."
Cả hai cùng nhìn ra màn mưa mỏng. Không ai nói thêm gì, nhưng khoảng lặng không còn nặng nề như trước nữa.
Comments