Nam chính: Suphanat Mueanta (Bank)
Cầu thủ trẻ nổi bật của ĐTQG Thái Lan
23 tuổi, đang thi đấu cho CLB nước ngoài nhưng dính chấn thương dây chằng
Được CLB gửi sang Việt Nam để phục hồi tại trung tâm vật lý trị liệu cao cấp
Tính cách:
Ngoài sân: điềm đạm, lạnh lùng, rất chuyên nghiệp
Trong đời thường: ít nói, có phần trẻ con, thích trêu chọc
Tổn thương tâm lý vì chấn thương ảnh hưởng đến phong độ và tương lai thi đấu
Mất niềm tin vào tình yêu sau khi bạn gái cũ bỏ đi giữa lúc khó khăn
Nguyễn Hạ Vy
Nữ chính: Nguyễn Hạ Vy (22 tuổi)
Bác sĩ vật lý trị liệu tại trung tâm phục hồi thể thao quốc tế ở Hà Nội
Từng có ước mơ trở thành bác sĩ phẫu thuật nhưng phải từ bỏ vì lý do gia đình
Tính cách:
Dịu dàng, tinh tế, nhưng cực kỳ nguyên tắc trong công việc
Có khả năng “đọc cảm xúc” người khác và không dễ bị lay động
Từng có mối tình đau đớn với một vận động viên nhưng bị phản bội
Mang trong mình nỗi sợ “yêu người theo đuổi hào quang”
___
Sân bay Nội Bài – 10:42 sáng
Trời Hà Nội hôm nay xám xịt, mây vần vũ như ai đang đợi một cơn mưa đến muộn. Bank kéo vali chậm rãi bước ra khỏi cổng sân bay quốc tế, chiếc nón lưỡi trai kéo thấp che nửa khuôn mặt. Dù đã quen với truyền thông, người hâm mộ, nhưng hôm nay... mọi thứ đều khác.
Không có cổ động viên nào reo tên anh.
Không có ánh đèn flash nhấp nháy.
Chỉ có cái đầu gối vẫn âm ỉ đau, và một tương lai mịt mờ.
Bên kia đường, một nhóm cầu thủ Thái đang chờ sẵn.
Pansa
"Ê Bank! Ở đây nè! Mau lên xe đi, lạnh chết luôn!"
Supachok
"Ủa, mặt mày sao trầm cảm dữ vậy? Mới tới Việt Nam thôi chứ có phải giải nghệ đâu?"
Suphanat (Bank)
"Tao đâu có nói gì đâu. Tụi mày đừng có chọc."
Michelson
"Khỏi nói cũng biết, mặt nó như mới bị đá văng khỏi AFF Cup vậy. Mà thôi, lên xe đi, bác sĩ Việt Nam đang đợi."
Seksan
"Có nghe nói bác sĩ bên trung tâm này giỏi lắm. Cứ để người ta kéo chân mày ra là đá lại được à!"
Suphanan
"Không đá được thì về làm người mẫu đi Bank, nhìn mày cũng đỡ hơn mấy ông Việt Nam xung quanh đây đấy."
Bank liếc Suphanan, không buồn đáp. Anh leo lên xe, tựa đầu vào cửa kính, nhìn ra ngoài — một thành phố xa lạ, với ngôn ngữ xa lạ. Bên tai là tiếng cười nói của bạn bè, nhưng đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
Trung tâm phục hồi thể thao quốc tế – Hà Nội
Nguyễn Hạ Vy bước nhanh qua hành lang trắng tinh, tay cầm hồ sơ bệnh án mới. Cô khẽ gật đầu chào một bác sĩ đi ngang qua, dáng vẻ vừa dịu dàng vừa nghiêm túc.
Trong đầu cô lúc này là một cái tên mới được chuyển về sáng nay: Suphanat Mueanta, biệt danh Bank. Cầu thủ nổi bật của Thái Lan, chấn thương dây chằng, chuyển từ CLB nước ngoài về để phục hồi dài hạn.
Một bệnh nhân VIP.
Nhưng với Vy, mọi bệnh nhân đều như nhau.
Các nhân vật khác
Chị trưởng ca gọi lớn:
“Vy, ca mới của em tới rồi đấy. Cẩn thận, nghe nói khó chiều lắm.”
Nguyễn Hạ Vy
Vy gật nhẹ:
"Em không chiều ai cả. Em chỉ giúp họ đi lại được."
Phòng trị liệu 05 – 13:10
Bank ngồi chờ, chân phải bó cố định, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào khung cửa sổ. Anh nghe tiếng gõ cửa rồi một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Nguyễn Hạ Vy
"Chào anh, tôi là bác sĩ Nguyễn Hạ Vy. Tôi sẽ phụ trách toàn bộ quá trình trị liệu của anh trong thời gian tới."
Bank ngẩng lên. Đôi mắt anh va vào ánh nhìn trong veo mà cương nghị của Vy. Không có sự tò mò. Không có thần tượng hóa. Không có cả nụ cười.
Suphanat (Bank)
Anh nhíu mày:
"Xin lỗi... cô biết tôi là ai chứ?"
Nguyễn Hạ Vy
"Biết. Suphanat Mueanta. Gọi là Bank. 23 tuổi. Chấn thương dây chằng chéo trước, phục hồi sau phẫu thuật. Có thể mất tối đa 6 tháng để lấy lại 80% công lực."
Suphanat (Bank)
"..."
Nguyễn Hạ Vy
"Nếu anh hợp tác."
Bank nhếch môi, tựa như cười mà không hẳn. Cô gái này nói chuyện như robot. Thái độ lạnh gần bằng anh.
Suphanat (Bank)
"Tôi không cần cô dạy tôi đá bóng."
Nguyễn Hạ Vy
"Và tôi cũng không cần anh dạy tôi làm nghề."
Cả hai im lặng vài giây.
Vy mở hồ sơ, ánh mắt không dao động.
Nguyễn Hạ Vy
"Tôi không cần anh phải vui vẻ. Tôi chỉ cần anh muốn hồi phục. Còn không, tôi có thể đổi ca ngay."
Bank hơi sững người.
Lần đầu tiên trong nhiều tháng, có người không cố "vỗ về" anh, không khen ngợi, không thương hại.
Chỉ nói thẳng.
Suphanat (Bank)
"...Tôi không cần đổi ai hết. Bắt đầu đi."
Vy gật đầu, bước lại gần.
Chiều tối – Nhà Vy, quận Tây Hồ
Cha Vy cầm ly trà, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào tivi đang phát một chương trình thể thao.
Ba Vy
"Con nói cái cậu Thái Lan đó nổi tiếng lắm à?"
Nguyễn Hạ Vy
"Dạ, nổi. Nhưng con chỉ xem như bệnh nhân bình thường."
Mẹ Vy
Mẹ Vy đặt đĩa trái cây lên bàn, nhẹ nhàng góp lời:
"Bệnh nhân bình thường gì mà sáng nay thấy cả xe đưa đón hộ tống. Đẹp trai ghê á, con thấy ngoài chưa?"
Nguyễn Hạ Vy
"Rồi ạ. Bình thường thôi."
Hạ My ( Chị Vy)
Chị Hai Vy từ phòng trên đi xuống, tóc còn ướt.
"Ủa, Vy trị liệu cho cầu thủ đó hả? Nghe bảo một đống fan Thái qua đây rồi đó nha. Bộ tính làm dâu Thái luôn hả?"
Nguyễn Hạ Vy
Vy thở dài, nhấp một ngụm nước:
"Anh ta là người có quá khứ. Mà con thì không còn tin vào tương lai của mấy người thích chạy theo hào quang."
Cả nhà im lặng.
Chỉ có tiếng bình trà sôi nhẹ.
Tối – Tại khách sạn cầu thủ
Bank nằm dài trên giường, mở điện thoại lướt mạng xã hội. Một bài viết cũ hiện ra — tấm ảnh anh ghi bàn quyết định cho tuyển Thái Lan năm ngoái. Gần 1 triệu lượt thích. Dưới ảnh là một bình luận cũ của bạn gái cũ: "Tự hào về anh."
Bank tắt màn hình.
Im lặng.
Một tin nhắn hiện lên từ Supachok
Supachok
💬 “Ngày đầu sao rồi em?”
Suphanat (Bank)
💬 “Cô bác sĩ lạnh hơn máy chườm đá.”
Supachok
💬 “Haha. Đừng để bị đóng băng là được.”
Bank đặt điện thoại lên ngực, mắt nhìn lên trần nhà.
Không hiểu sao…
Câu nói ban chiều của Vy cứ lặp lại trong đầu anh mãi
Nguyễn Hạ Vy
"Tôi không cần anh phải vui vẻ. Tôi chỉ cần anh muốn hồi phục."
Comments
Shinshin 🥷🏻
câu nói khiến t cuoi e
2025-06-12
3