Sau hai ngày "nằm vùng" trong phòng để dưỡng bệnh, An Nhiên đã dần chấp nhận cái hiện thực xuyên sách hoang đường này. Cơn sốt đã lui, cơ thể cậu cũng không còn mệt mỏi rã rời nữa. Với thể chất của một thiếu niên 16 tuổi, quá trình hồi phục đúng là nhanh hơn cậu tưởng nhiều.
Khoảng thời gian này, cậu không chỉ đơn thuần dùng để nghỉ ngơi, mà còn tận dụng nó để hiểu biết thêm về bối cảnh thế giới mới. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Với bản năng của một "con nghiện internet" và một cử nhân IT, việc đầu tiên An Nhiên làm sau khi có thể ngồi dậy là vớ lấy chiếc laptop của nguyên chủ, đăng nhập và tìm kiếm.
Đầu tiên, cậu gõ vài chữ "Tập đoàn An Thị" vào thanh tìm kiếm.
Kết quả hiện ra khiến An Nhiên, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vẫn không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Bên ngoài, cậu chỉ khẽ chớp mắt sau cặp kính gọng vàng.
Nhưng bên trong, cả một rạp xiếc đang gào thét: "Mẹ nó, không phải là khủng, mà là siêu cấp khủng! Tập đoàn công nghệ hàng đầu cả nước, bất động sản trải dài khắp nơi, đầu tư vào đủ mọi lĩnh vực từ tài chính đến giải trí! Ba mẹ của nguyên chủ không phải chỉ là doanh nhân thông thường, mà là cá mập trong giới kinh doanh! Hóa ra mình xuyên vào thân thể của một 'phú tam đại' chính hiệu, không phải dạng vừa đâu!"
An Nhiên đời trước tuy cũng là thiếu gia, nhưng An gia của cậu chỉ chuyên về một mảng phần mềm, quy mô so với An Thị ở thế giới này thì quả là một trời một vực.
"An toàn rồi! Với gia thế này, chỉ cần không chọc vào mấy nhân vật chính, mình có thể sống an nhàn đến cuối đời!" – Cậu tự nhủ, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Cậu lướt thêm vài tin tức, một dòng tít lớn trên một trang báo chính thống đập vào mắt cậu: "Đại thiếu gia nhà họ Lý và thiếu tướng trẻ tuổi họ Vương cử hành hôn lễ thế kỷ, đánh dấu bước tiến mới trong luật Hôn nhân Đồng giới."
An Nhiên sững người. Cậu vội vã nhấn vào, đọc ngấu nghiến từng chữ. Các bài báo liên quan, các diễn đàn thảo luận, các trang web của chính phủ... Tất cả đều chỉ ra một sự thật động trời.
Ở thế giới này, hôn nhân đồng giới không chỉ tồn tại, mà đã được hợp pháp hóa từ mười năm trước! Xã hội cũng có cái nhìn rất cởi mở về vấn đề này.
"CÁI GÌ CƠ?? HÔN NHÂN ĐỒNG TÍNH HỢP PHÁP???" – Nội tâm An Nhiên như có pháo hoa nổ tung.
Cậu ngả người ra sau ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc ong ong. Sau vài giây chết lặng, một luồng suy nghĩ thông suốt chạy dọc sống lưng.
"À... Thảo nào! Thảo nào một cuốn tiểu thuyết NP cẩu huyết như vậy lại có thể tồn tại một cách công khai. Thảo nào ba tên công kia có thể đường đường chính chính theo đuổi một thằng con trai mà không bị dị nghị gì. Thảo nào cái kết NP viên mãn lại có thể xảy ra! Thế giới này... thật là văn minh và tuyệt vời quá đi!"
Sự tồn tại của luật này như một liều thuốc an thần cực mạnh cho An Nhiên. Nó khiến cho mọi tình tiết phi logic trong truyện trở nên hợp lý hóa trong bối cảnh xã hội này. Và quan trọng hơn, nó đảm bảo cho "sân khấu drama" mà cậu sắp xem sẽ không có những rào cản về định kiến xã hội. Kịch sẽ càng ngày càng hay!
Cạch.
Cửa phòng lại mở. An Tuấn bước vào, trên tay là một bộ đồng phục được treo ngay ngắn trên móc.
"Nhiên Nhiên, đồng phục của em đây. Anh đã lấy size vừa với em rồi, em mặc thử xem có cần sửa lại gì không nhé." An Tuấn đặt bộ đồng phục lên giường, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.
An Nhiên liếc nhìn bộ đồng phục. Áo sơ mi trắng, quần tây xanh đen, kèm theo là một chiếc áo vest khoác ngoài có huy hiệu của trường Trung học Đế Đô thêu cực kỳ tinh xảo.
"Woah, đồng phục trường Đế Đô đỉnh thật! Chất vải này, đường may này, đúng là trường dành cho con nhà giàu có khác. Mặc vào chắc chắn đẹp trai ngời ngời. Chậc, tiếc là phải diễn vai mọt sách lạnh lùng, không được bung lụa khoe dáng." – Tiếng lòng của cậu không ngừng cảm thán.
Bên ngoài, cậu chỉ gật đầu, đáp một tiếng gọn lỏn: "Vâng."
"Mai là khai giảng rồi, em chuẩn bị xong hết chưa?" An Tuấn ngồi xuống mép giường, quan tâm hỏi han. "Đừng đọc sách khuya quá đấy, không lại sốt lại bây giờ."
"Em biết rồi ạ." An Nhiên đáp, tay đã cầm lấy cuốn sách dày cộp trên bàn.
Nhìn thấy em trai lại sắp cắm đầu vào sách, An Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu rồi rời đi.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, An Nhiên mới đặt cuốn sách xuống. Cậu bước tới trước gương, cầm bộ đồng phục ướm thử lên người. Dáng người 16 tuổi cao gầy, thư sinh, khoác lên bộ đồng phục này quả thực toát ra khí chất của một học bá ưu tú.
Cậu đẩy nhẹ gọng kính, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Được rồi, vũ khí đã sẵn sàng."
Vũ khí của cậu không phải là tiền bạc hay quyền thế của An gia, mà chính là hình tượng "mọt sách" này. Cặp kính sẽ che đi ánh mắt hóng chuyện của cậu. Cuốn sách sẽ là vật che chắn hoàn hảo để giấu đi những biểu cảm không phù hợp với hình tượng. Sự lạnh lùng, ít nói của nguyên chủ sẽ là bức tường thành vững chắc, ngăn cách cậu khỏi mọi phiền phức.
Cậu đã quyết định rồi.
Cậu sẽ là một bóng ma trong lớp. Một người qua đường đúng nghĩa. Một khán giả trung thành và chuyên nghiệp nhất của bộ phim thanh xuân vườn trường mang tên 《Ba Vị Thiếu Gia Cưng Chiều Em Đến Tận Trời》.
Nghĩ đến cảnh Lâm Hạ sắp sửa bắt đầu màn kịch ngã vào lòng Lục Phong, An Nhiên lại thấy rạo rực.
"Trời đất quỷ thần ơi, hóng quá đi! Bỏng ngô và coca đã sẵn sàng! Ngày mai, show diễn của các người, bổn thiếu gia đây chống mắt lên xem!"
Updated 32 Episodes
Comments
Xín Lương
Bé nó có nhiều thắc mắc khi đọc truyện giống t thật=)))
2025-06-21
3
Trân Lê huyền
...
2025-06-23
1