CÔ BẠN ĐẾN TỪ NĂM 1998 (P1)
BÓNG CHIỀU TÀ TRÊN TẤM GƯƠNG VỠ
Hoàng hôn cuối tháng Sáu buông xuống mái trường cũ như một lớp bụi vàng ố. Gió heo may lẻn qua khe cửa nhà vệ sinh bị bỏ hoang, mang theo mùi ẩm mốc của những năm tháng bị lãng quên. Trương Dịch đứng trước cánh cửa gỉ sét, ngón tay lướt trên hàng chữ "CẤM VÀO" đã phai màu theo thời gian.
Trương Dịch
(thở dài, giọng khàn khàn): "Lần thứ bảy... lần thứ bảy ta đến nơi này."
Chiếc khóa cũ kêu lên tiếng rên rỉ kim loại khi chìa khóa vặn mở. Cánh cửa mở ra với âm thanh như tiếng thở dài của quá khứ. Ánh đèn pin của Dịch rọi vào bóng tối, phát lộ những sợi tơ nhện đung đưa như màn sương.
Trương Dịch
(lẩm bẩm): "Nếu quả thật có linh hồn mắc kẹt... hãy cho ta thấy dấu vết của ngươi."
Một tiếng nấc. Khẽ đến mức tưởng như gió thoảng. Nhưng Dịch nghe thấy. Tim cậu đập loạn nhịp.
Ánh đèn bắt gặp bóng dáng gầy guộc nép trong góc tối. Một cô gái mặc bộ đồng phục đã phai màu thời gian, hai bím tóc đen buộc bằng dải ruy băng đã bạc. Khi cô ngẩng mặt, Dịch thấy đôi mắt ấy - trong vắt như nước hồ thu, nhưng chứa đầy nỗi hoang mang của kẻ lạc loài.
Trương Dịch
(giật mình, lùi lại): "Cô... cô là ai? Sao lại ở đây?"
Lý Tuyết
(ngẩng lên, giọng run rẩy): "Xin lỗi... tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi chỉ muốn tìm đường đến bệnh viện thành phố..."
Dịch chợt nhận ra chiếc phù hiệu trên ngực cô - biểu tượng ngôi trường những năm 90. Một thứ đã không còn tồn tại.
Trương Dịch
(nuốt nước bọt): "Nơi ấy... đã thành trung tâm thương mại từ năm 2010."
Một khoảnh khắc im lặng. Tiếng mưa bắt đầu rơi ngoài cửa sổ, những giọt nước lăn dài trên kính như nước mắt.
Lý Tuyết
(thều thào): "Không thể nào... sáng nay tôi còn đi ngang qua đó..."
Trương Dịch
(chậm rãi): "Sáng nay là ngày bao nhiêu?"
Lý Tuyết
(nhíu mày): "30/6/1998... tôi đến trường dự lễ tốt nghiệp..."
Trương Dịch
(chậm rãi rút điện thoại): "Cô... xem thử cái này xem, hôm nay đâu phải ngày cô nói."
Tuyết đưa tay ra, nhưng ngón tay cô xuyên thẳng qua điện thoại. Dịch há hốc mồm.
Trương Dịch
(thở gấp): "Cô... cô không phải người thường!"
Tuyết nhìn bàn tay mình - nó đang dần trở nên trong suốt.
Lý Tuyết
(hoảng hốt): "Không... không phải! Tôi không phải ma!"
Cơ thể cô bắt đầu nhòe đi, trở nên trong suốt dưới ánh đèn. Dịch vội với tay nắm lấy cổ tay cô, Nhưng chỉ cảm nhận được một thứ gì đó lạnh giá, mỏng manh như tờ giấy bạc.
Trương Dịch
(giọng khẩn trương): "Cô đang biến mất! Nắm chặt tay tôi!"
Từ túi áo, Dịch rút ra chiếc khăn tay cũ - món đồ duy nhất cậu luôn mang theo. Khi Tuyết chạm vào, những ngón tay cô dần hiện rõ trở lại.
Lý Tuyết
(thở hổn hển): "Cái này... sao nó có thể...?"
Trương Dịch
(nhìn sâu vào mắt cô): "Vì tôi đã chờ đợi cô từ ngày ấy. Ngày ba mươi tháng Sáu, năm một chín chín tám."
Tiếng chân người ồn ào ngoài hành lang. Tuấn Sói và Minh Anh đang tìm kiếm.
Minh Anh
(từ xa): "Dịch! Mày ở đâu thế?"
Tuyết hoảng hốt nhìn về phía cửa. Cơ thể cô lại bắt đầu nhòe đi.
Lý Tuyết
(thì thầm): "Họ... họ không thể thấy tôi."
Dịch nhanh chóng đưa cô đến tấm gương vỡ cuối phòng. Trong tích tắc cửa mở toang, Tuyết biến mất - chỉ còn lại hình bóng mờ ảo trong tấm gương cũ.
Mạnh Sói
(trợn mắt): "Mày đang nói chuyện với cái gì trong này vậy?"
Dịch quay lại, nhìn vào tấm gương. Đôi mắt Tuyết trong gương long lanh ứa lệ.
Trương Dịch
(mỉm cười): "Với quá khứ."
Chiếc khăn tay rơi xuống nền gạch lạnh. Trên góc khăn, hai chữ "L.T" thêu chỉ đỏ đã phai màu lộ ra dưới ánh đèn. Ngoài trời, cơn mưa vẫn rơi không ngớt, như tiếng khóc của những linh hồn mắc kẹt giữa hai thế giới.
TRONG GƯƠNG: Một bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt kính từ phía bên kia, để lại vệt nước mắt trên bề mặt lạnh giá.
Comments