Cô tên là T/b. Và chị của cô – người song sinh cùng chào đời dưới bầu trời mùa xuân năm ấy – tên là Hinata.
Hai cái tên như nắng mai, như gió sớm, như hai nốt nhạc vang lên song song trong một bản hòa ca dịu dàng.
Từ nhỏ, T/b đã không giống Hinata.
Hinata nhẹ nhàng, khéo léo, sống như một bông hoa anh đào – yên bình và tỏa hương.
Còn T/b là cơn gió, là bước chân rộn ràng, là ánh mắt luôn cháy rực mỗi khi thấy ai đó nhảy lên và đập bóng qua lưới.
Cô yêu bóng chuyền. Yêu từ những lần cùng chị ngồi xem giải quốc gia trên TV, từ khoảnh khắc lần đầu được chạm vào trái bóng sần sùi của câu lạc bộ trường cấp hai.
Chẳng ai trong gia đình hiểu vì sao cô lại có thể mê mẩn đến vậy – nhưng Hinata thì hiểu.
Hinata là người đầu tiên đứng ngoài sân vỗ tay khi T/b ghi điểm đầu tiên trong trận đấu giao hữu năm lớp bảy.
Là người chuẩn bị khăn lạnh mỗi khi cô đổ mồ hôi ướt đẫm sau giờ tập.
Là người lặng lẽ cất tấm băng cổ tay mà T/b quên mỗi lần đi thi đấu – như thể luôn ở phía sau, lặng thầm mà kiên định.
T/b không có chiều cao lý tưởng. Nhưng cô có phản xạ nhanh, có tinh thần thi đấu như một ngọn lửa.
Đội bóng nữ của trường cơ sở Shimizu không mạnh, nhưng có T/b, họ đã vượt qua nhiều vòng loại tỉnh.
Cô được gọi là “trái tim nhỏ của đội” – không phải vì danh hiệu, mà vì nghị lực.
Mọi người nói rằng nếu tiếp tục, cô có thể vào đội cấp tỉnh trong tương lai.
Và chính lúc ấy – khi giấc mơ gần hơn bao giờ hết – biến cố ập đến.
Cuối năm lớp chín, trong một pha cứu bóng quá mạnh, T/b ngã lệch đầu gối trên sàn gỗ cứng.
Cô thấy đau, nhưng vẫn cố thi đấu nốt. Chỉ đến khi buổi tối về nhà, chân cô sưng to, không thể đứng nổi.
Chấn thương dây chằng chéo trước – ba từ khiến cả thế giới sụp đổ.
Một năm, ít nhất. Có thể không bao giờ trở lại như cũ.
Cô im lặng. Không nói. Không khóc. Nhưng mỗi đêm, Hinata đều nghe tiếng nấc rất khẽ sau cánh cửa phòng – như một con thú nhỏ gục ngã trong bóng tối.
Cô không đến sân bóng nữa. Không nói đến thể thao.
Lên cấp ba, T/b chọn cao trung Inarizaki.
Nhưng Hinata biết rõ – ánh mắt ấy chưa từng tắt.
Mỗi lần đi ngang sân thể thao, mỗi khi thấy đồng phục đội bóng, trái tim T/b vẫn run lên một nhịp.
Và rồi, vào một chiều mùa thu năm lớp mười, khi nắng chạm nhẹ trên hàng cây phong đỏ rực, Hinata đứng trước T/b và nói, bằng giọng nhỏ nhưng đầy chắc chắn:
H/b Hinata
Nếu em còn muốn mơ, thì hãy mơ tiếp. Chị sẽ ở đây, cho đến khi em đứng trên sân một lần nữa
Gió lặng qua mái tóc dài buộc thấp của T/b. Cô đứng yên trong vài giây. Đôi mắt không còn sáng như những ngày xưa, chỉ còn lại màu tro mỏi mệt.
T/b khẽ lắc đầu, không nói gì, rồi bước đi – lặng lẽ, như thể những lời của chị chưa từng chạm đến được bức tường cô đang tự dựng quanh trái tim mình.
H/b T/b
Chị không hiểu đâu…Đã có những thứ… không thể quay lại được nữa...
Bước chân cô vang lên rất khẽ trên nền hành lang gỗ, nhưng trong lòng Hinata, nó như tiếng gì đó vừa rơi vỡ.
Còn lại mình chị đứng dưới ánh chiều đang tắt. Tay nắm chặt dải ruy băng cũ mà T/b từng dùng buộc tóc mỗi khi thi đấu.
Dù bóng dáng em gái đã khuất sau cánh cửa cuối hành lang, Hinata vẫn thì thầm một lời với gió:
H/b Hinata
Em sẽ trở lại… vì đó là điều khiến em sống
Trái tim chị vẫn tin. Dù cho hôm nay em từ chối, chị vẫn tin. Vì chị là chị của em – người sẽ chờ ở vạch biên sân đấu, mãi mãi.
Comments