Nơi trái bóng không còn gọi tên mình

Mùa thu ở Hyōgo mang mùi gió lạ.
Gió thổi qua sân thể chất, lướt trên mặt sân gỗ lạnh, nơi T/b ngồi thu mình một góc, tay cầm cuốn sổ thống kê.
Những tiếng gọi nhau, tiếng bật nhảy và cả tiếng bóng đập sàn vang lên rộn ràng – nhưng với cô, tất cả như lớp kính mờ, cách biệt.
Ở đó, họ cười. Họ đổ mồ hôi. Họ chạm vào thứ mà cô từng ôm ấp cả tuổi thơ – bóng chuyền.
Còn cô, chỉ lặng lẽ đếm thời gian từng đợt thay người.
Không ai biết rằng mỗi cú bật nhảy, mỗi lần gối cọ xuống sàn lại như một vết dao nhỏ cắt vào trong lòng cô – nơi từng là trái tim của một vận động viên.
Chấn thương ở cuối năm hai cấp hai không chỉ khiến đầu gối cô vỡ vụn.
Nó còn khiến cô vỡ niềm tin. Vỡ cả hình ảnh bản thân. Vỡ luôn giấc mơ mà cô từng nghĩ không thể thay đổi
H/b T/b
H/b T/b
Lúc ấy, em sợ quay lại
T/b từng thì thầm với Hinata – người chị song sinh luôn thấu hiểu.
H/b T/b
H/b T/b
Em không sợ bóng chuyền… mà sợ mình không còn là chính mình.
Buổi tập hôm ấy, Aran bị trẹo chân nhẹ, huấn luyện viên cho phép nghỉ sớm, cả đội chỉ còn lại nhóm nhỏ chơi bắt bóng đổi vị trí.
T/b ngồi sắp xếp đồ thì một thành viên năm nhất vô tình chuyền bóng lệch tay, quả bóng đập tường và bay nhanh về phía đống đồ dụng cụ. Không ai kịp phản ứng.
T/b vội bước tới, đưa tay ra… và bản năng cũ khiến cô đỡ bóng theo phản xạ.
Lực đập không mạnh, nhưng tiếng va chạm vào cánh tay khiến mọi ánh mắt trong sân quay về phía cô.
Atsumu Miya cau mày.
Atsumu Miya
Atsumu Miya
Cái động tác đó… đâu phải người chưa từng chơi?
Cô đứng chết lặng. Cả cánh tay vẫn tê, trái bóng rơi bên chân như một kẻ tố cáo quá khứ
Atsumu Miya
Atsumu Miya
Em từng chơi?
Atsumu hỏi, giọng không giễu cợt, chỉ là ngạc nhiên. Nhưng với T/b, nó như một cú đánh khác.
H/b T/b
H/b T/b
Từng thôi
Cô đáp khẽ, mắt nhìn xuống sàn.
H/b T/b
H/b T/b
Giờ không còn gì đáng để nói.
Không ai cười. Không ai trách. Nhưng chính sự im lặng ấy làm cô thấy như bị nhìn thấu. Từng mảnh lòng yếu đuối bị lật ra trước ánh sáng.
H/b T/b
H/b T/b
Em không có đủ bản lĩnh để trở lại. Không còn cơ thể như trước. Cũng không có niềm tin. Chỉ có một chút ký ức vô dụng khiến em không thể buông bỏ hẳn…
Giọng cô vỡ.
H/b T/b
H/b T/b
Em biết mình không thuộc về sân này nữa.
Khi Osamu định lên tiếng, T/b quay lưng.
H/b T/b
H/b T/b
Xin lỗi. Em về trước.
Chiều hôm ấy, cổng trường Inarizaki đổ bóng dài
T/b bước một mình, gió thổi làm vạt áo bay nhẹ.
Phía sau cô là tiếng bóng vẫn vang lên – xa dần, như tiếng vọng từ một thế giới không còn gọi tên mình.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play