Lá bắt đầu chuyển sắc từ cuối tháng Chín, và hành lang trường cấp ba Inarizaki ngập đầy gió.
T/b vẫn đến lớp đều đặn, vẫn trả bài tốt, vẫn mỉm cười xã giao – nhưng chưa từng, một lần nào, bước xuống khu thể thao phía sau sân trường
Mỗi lần tiếng còi huấn luyện vang lên từ xa, cô lại nghe tim mình run nhẹ.
Nhưng rồi, T/b sẽ lấy tai nghe ra, bật nhạc lên thật to, dìm tất cả vào im lặng.
Không một ai, kể cả T/b, biết rằng mỗi đêm cô vẫn mơ thấy tiếng bóng chạm sàn.
Vẫn thấy mình bật nhảy giữa sân thi đấu – nhưng lúc đáp xuống, chân cô lại mềm nhũn, và tất cả chìm vào bóng tối.
Cô nghĩ mình đã quen với nỗi đau. Cho đến khi hôm đó xảy ra.
Trường tổ chức hội thao đầu mùa. Toàn khối phải tham gia. Lớp của T/b thiếu người cho phần thi bóng chuyền nữ giao hữu. Giáo viên chủ nhiệm ngập ngừng:
Thầy giáo
T/b-san… em từng chơi, đúng chứ?
Cả lớp đổ dồn ánh mắt. Hinata nhìn em mình, định lên tiếng gỡ rối – nhưng T/b đã đứng lên, giọng dứt khoát:
H/b T/b
Xin lỗi thầy, em không thể
Không ai hỏi nữa. Nhưng trong mắt vài người, T/b thấy ánh nhìn thất vọng lướt qua. Cô ngồi lại, siết chặt tay. Không phải vì họ – mà vì chính mình.
Tối hôm đó, cô về sớm. Phòng học trống, chỉ còn ánh nắng tắt dần bên ô cửa. Bỗng từ phía dưới sân, vang lên một giọng hô nhịp rõ ràng. T/b lặng lẽ nhìn xuống.
Một nhóm nữ sinh lớp trên đang tập bóng chuyền tự phát.
Chỉ là chơi vui, không có huấn luyện viên, không đồng phục.
Nhưng một bạn trong số đó – dáng người thấp như cô – đã cứu một quả bóng đẹp không tưởng, bằng cú trượt người dứt khoát và đôi mắt không chút sợ hãi.
Trái tim T/b thắt lại.
Cô nắm lấy vạt áo. Trong khoảnh khắc đó, những âm thanh cũ ùa về như thác: tiếng bóng đập sàn, tiếng giày ma sát, tiếng hò reo khi ghi điểm.
Và trong lòng cô – một câu hỏi bật lên, mỏng như hơi thở:
H/b T/b
Mình… thật sự sẽ để nó mất đi sao?
Cô bước vội xuống cầu thang, theo bản năng. Khi đến gần sân thể thao, đôi chân khựng lại.
Cô nhìn thấy một quả bóng lăn ra ngoài mép sân, nằm chơ vơ giữa khoảng trời đỏ rực của hoàng hôn.
T/b cúi xuống, nhặt bóng. Ngón tay run nhẹ khi chạm vào mặt bóng sần sùi. Cảm giác ấy… quen thuộc đến đau lòng.
Một bạn nữ chạy đến, thở hổn hển:
Xxx
Cảm ơn bạn nhé! Bạn chơi bóng chuyền à?
T/b ngẩng lên. Bắt gặp trong mắt người ấy là điều gì đó T/b từng có – sự háo hức, khát khao, và niềm vui không cần lý do.
Comments