Chiều buông xuống, góc phố nhỏ trở nên yên tĩnh lạ thường. Sau khi Phó Lục rời đi, Hạ Niên tiếp tục công việc trong cửa tiệm như thường lệ.
Khi phố bắt đầu lên đèn, Hạ Niên đóng cửa tiệm. Tấm biển “Closed” được lật lại, anh thu dọn đồ nghề, đeo túi vải lên vai rồi thong thả đi bộ về nhà. Căn hộ của anh chỉ cách cửa hàng vài dãy phố, nhỏ gọn nhưng sạch sẽ.
Về đến nơi, Hạ Niên đặt túi xuống, đi thẳng vào phòng tắm. Nước lạnh trút xuống cơ thể rắn rỏi. Cơ bụng tám múi hiện rõ dưới làn da ẩm ướt, từng múi cơ nổi bật, gọn gàng và săn chắc như kết quả của một thói quen sống đều đặn, kỷ luật.
Tắm xong, Hạ Niên mặc áo phông vào, lau khô tóc rồi cầm điện thoại lên. Màn hình sáng lên với một tin nhắn mới từ số liên lạc vừa lưu sáng nay.
Phó Lục
Còn nhớ vụ ảnh hoa không đó?
Hạ Niên khẽ cong môi, không phải cười, mà chỉ là một phản ứng nhẹ. Anh mở thư viện ảnh, chọn một tấm chụp chậu lan trắng dưới nắng chiều, rồi gửi qua.
Hạ Niên
Gửi rồi.
Tin nhắn phản hồi đến rất nhanh.
Phó Lục
Ừ, đẹp thật. Chắc do ánh sáng lúc đó.
Hạ Niên
Cũng có thể nhưng cây này vốn đẹp sẵn.
Phó Lục
Cây bao nhiêu tuổi rồi?
Hạ Niên
Bốn năm.
Hạ Niên
Tôi trồng nó từ khi còn là một nhánh nhỏ.
Phó Lục
Ừm... Không rành hoa nhưng nhìn nó thấy dễ chịu thật.
Hạ Niên
Cậu là người đầu tiên dừng lại lâu như vậy chỉ để nhìn một chậu lan trắng.
Phó Lục
Thì đẹp thì nhìn thôi. Lúc đầu tính mua, không ngờ anh từ chối thẳng thế.
Hạ Niên
Chậu đó không bán.
Phó Lục
Biết rồi, biết rồi. Giờ chuyển sang ‘ngắm từ xa’ mà.
Một khoảng lặng trôi qua giữa hai dòng tin nhắn. Hạ Niên đặt cốc nước xuống bàn, ngón tay vẫn cầm điện thoại, chợt nhắn thêm:
Hạ Niên
Tôi có thể gửi ảnh mỗi ngày. Nếu cậu vẫn muốn xem.
Phó Lục
Ừ, được. Chắc mai lại đi ngang. Có khi ghé chút.
Hạ Niên
Tôi mở cửa từ bảy giờ sáng.
Phó Lục
Không cần nhắc kĩ vậy đâu tôi không đến sớm thế.
Một biểu tượng dấu ba chấm hiện lên rồi tắt. Cuối cùng, Phó Lục để lại một dòng:
Phó Lục
Dù sao cũng cảm ơn. Hoa đẹp thật.
Tin nhắn kết thúc. Không có thêm lời dư thừa. Chỉ là một chậu hoa trắng khiến một người trẻ tuổi dừng chân, và một người trồng hoa bắt đầu chú ý tới sự tồn tại của ai đó. Ngoài cửa sổ, đêm hạ trôi chậm, mang theo mùi hoa và chút gợn nhẹ trong lòng – không phải rung động, chỉ là một sự khởi đầu mơ hồ, mảnh như sợi nắng vắt qua tán lá.
Comments