| Tusluan | Demain Ou Enfin
Chương 3
Trường Sinh không về nhà ngay sau khi rời khỏi quán cà phê.
Anh đi bộ một đoạn khá dài, dù biết rõ chân mình đã không còn dẻo dai như thời hai mươi.
Những con phố rải rác ánh đèn vàng nhạt nhòa, tiếng xe lặng dần phía sau,
Để lại anh lặng lẽ như một chiếc bóng len lỏi giữa phố xá quen thuộc.
Có những con đường anh đã đi cùng Tú hàng chục lần.
Có quán ăn nhỏ đầu ngõ, nơi cả hai từng đứng xếp hàng chờ mua phần bánh tráng trộn cay đến rát lưỡi.
Cũng có những buổi chiều mưa, chỉ có một chiếc ô nhỏ, người phía sau ôm chặt eo anh, thì thầm bên tai:
anh tú
“Ước gì đường cứ dài mãi anh ha.”
Nhưng cuối cùng thì đường cũng ngắn lại. Còn người… thì rẽ hướng.
Trường Sinh dừng lại trước một bậc thềm, ngồi xuống.
Điện thoại anh rung lên – một tin nhắn đến từ số đã từng thuộc về quá khứ.
anh tú
Anh còn giận tôi không?
Anh đọc tin nhắn, rồi khóa màn hình. Không trả lời.
Không phải vì giận, mà vì... mệt.
Người ta cứ nghĩ, tha thứ là nói một câu là xong.
Nhưng thật ra, có những tha thứ phải dùng cả một đời để học cách không nhói tim khi nhớ về.
Anh không còn là người sẽ vì một câu hỏi của Tú mà mất ngủ cả đêm.
Nhưng cũng chưa hẳn là người đủ dửng dưng để không bận lòng.
Điện thoại lại rung lên lần hai.
anh tú
Ngày mai, mình gặp nhau một lúc được không?
anh tú
Không nói chuyện cũ, chỉ là... một bữa ăn bình thường thôi.
Anh nhìn dòng chữ, khẽ thở ra.
Một bữa ăn bình thường? Với người từng là cả thế giới, liệu có điều gì còn bình thường?
Gió thổi lồng lộng qua mái tóc anh, như mang đi cả tiếng lòng chưa từng thốt.
Bên kia thành phố, trong căn hộ cao cấp, Dương Từ đang ngồi trong bếp, tay cầm ly trà gừng.
Em không hỏi quá nhiều, cũng không gặng ép. Nhưng trái tim thì luôn có một loại trực giác nhạy bén.
Tú vừa về nhà, quăng áo khoác lên ghế, không chạm vào ánh mắt em.
dương từ
"Anh đi gặp người ấy à?"
Em hỏi, không buộc tội, chỉ là một câu hỏi rất nhẹ.
Hắn ngừng lại, đôi mắt tối sầm. Rồi gật đầu.
Em nhìn hắn rất lâu, rồi mỉm cười, nụ cười nhỏ như một vết xước.
dương từ
"Nếu lần này anh còn quay lại, thì đừng đi nửa chừng nữa.
dương từ
Đừng làm người ấy tổn thương thêm. Và cũng đừng để em hi vọng."
Nói xong, em xoay người vào phòng, để lại hắn đứng đó, với một câu hỏi lặng trong lòng:
Làm thế nào để bước lại, khi chính mình là người đã tự tay đẩy người kia rơi xuống vực?
Comments
BTramnee♏🌸✨
nam8 hiểu chuyện quá ra đây em thương
2025-06-17
1