| Tusluan | Demain Ou Enfin
Chương 1
Trời đổ mưa khi hắn vừa bước chân xuống xe.
Một cơn mưa đầu mùa, không dữ dội nhưng đủ làm cho không gian xung quanh bỗng nhiên dịu lại,
Như thể thành phố cũng biết cách thở dài thay lòng người.
Hắn đứng đó, tay cầm chiếc ô đen, chậm rãi nhìn quanh.
Con phố này, quán cà phê cũ này, ngay cả chiếc ghế đá trước cửa sổ cũng vẫn còn đó.
Chỉ có lòng người là đã khác. Hoặc là hắn từng nghĩ thế.
Không gian quen thuộc ùa về như một làn khói thơm dịu:
Mùi cà phê rang xay, tiếng nhạc jazz cũ kỹ, ánh đèn vàng lặng lẽ trút bóng lên mặt bàn gỗ nâu.
Và ở nơi góc trong cùng, người đó ngồi đó.
Anh, trong một bộ sơ mi trắng đơn giản, ngón tay thon dài đang khuấy đều ly cà phê đen.
Thứ mà năm xưa hắn từng bảo là "đắng đến mức không nuốt nổi".
Còn anh thì mỉm cười, nói rằng:
"Không phải vị ai cũng hợp. Nhưng nếu hợp, thì nghiện."
Hắn không biết mình đã đứng bao lâu.
Cho đến khi anh ngẩng đầu lên, và đôi mắt ấy
Vẫn là đôi mắt từng khiến hắn không thể dứt nổi, giờ nhìn hắn bằng một vẻ tĩnh lặng đến đau lòng.
trường sinh
"Lâu rồi không gặp,"
Anh nói, giọng trầm hơn, sâu hơn, không còn ngập ngừng như ngày trước.
Hắn kéo ghế ngồi xuống, đối diện với anh, cảm giác như cả thế giới ngoài kia đều tan đi,
Chỉ còn hai người họ – như những năm tháng cũ.
anh tú
"Vâng. Lâu rồi thật."
Hắn cười, nhưng nụ cười nhạt hơn ly cà phê trên bàn.
Chỉ nhìn hắn, như đang tìm kiếm điều gì đó giữa muôn vàn những thay đổi. Cuối cùng, anh hỏi:
trường sinh
"Cậu vẫn thích kiểu người như trước kia chứ?"
Câu hỏi ấy... làm tim hắn co rút lại.
Như thể bao nhiêu năm qua, vết thương chưa từng lành, chỉ được che lại bằng những lớp băng mỏng, và giờ,
Chỉ một câu nhẹ tênh cũng đủ khiến chúng vỡ tan.
anh tú
"Tôi không biết nữa,"
Hắn đáp, mắt không dám rời gương mặt ấy.
anh tú
"Còn anh thì sao? Vẫn uống cà phê đen à?"
trường sinh
"Vẫn vậy. Thứ duy nhất không thay đổi."
Câu cậu cảm thấy nói ấy như một mũi dao.
Không khí giữa họ trầm xuống, chỉ còn tiếng nhạc jazz cũ kỹ và tiếng mưa rơi ngoài cửa kính.
Một cuộc gặp gỡ tưởng chừng là tình cờ, nhưng cả hai đều biết, họ đã đợi khoảnh khắc này quá lâu.
Mà cũng có thể... từ ngày chia tay đó, chưa từng có giây phút nào thôi nhớ nhau.
Comments