[Văn Chu] Thế Giới Dịu Dàng Của Enigma
Chapter 4
Một buổi tối, khi đang làm việc trong phòng sách, Lưu Diệu Văn chợt cảm thấy một cơn đau nhói ở vết đánh dấu trên gáy
Hắn khẽ cau mày. Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Hắn biết rằng sự đau nhói này là một dấu hiệu cho thấy Omega của hắn đang gặp phải một cảm xúc mạnh mẽ, hoặc đang gặp nguy hiểm
Mặc dù lý trí mách bảo hắn không nên quan tâm, nhưng bản năng Enigma lại không cho phép hắn bỏ qua
Hắn đứng dậy, do dự một lúc, rồi quyết định đến khu phía Tây
Hắn không muốn thừa nhận rằng hắn đang lo lắng, nhưng một phần trong hắn không thể chịu đựng được cảm giác khó chịu này
Khi hắn bước vào hành lang khu phía Tây, mùi hương đào yếu ớt trở nên rõ ràng hơn, và nó mang theo một nỗi buồn sâu sắc, gần như tan vỡ
Hắn nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ từ căn phòng của Chu Chí Hâm. Hắn dừng lại trước cửa, ngập ngừng
Lẽ ra hắn không nên đến đây
Nhưng tiếng khóc đó, dù yếu ớt, lại chạm đến một nơi sâu thẳm trong bản năng của hắn
Hắn hít một hơi sâu, mùi hương đau buồn của Chí Hâm càng thêm nồng đậm. Với một quyết định bất ngờ, hắn đã gõ cửa
Tiếng khóc đột ngột dừng lại. Một khoảng lặng kéo dài
Chu Chí Hâm (Omega Trội)
Ai đó???
Giọng Chu Chí Hâm run rẩy, đầy cảng giác
Lưu Diệu Văn không trả lời, hắn đẩy nhẹ cửa và bước vào. Căn phòng tối mịt, chỉ có ánh trăng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ
Chu Chí Hâm đang co ro trên giường, lưng quay về phía cửa, thân hình nhỏ bé run rẩy. Hắn có thể thấy rõ vết đánh dấu đỏ thẫm trên gáy cậu
Lưu Diệu Văn (Enigma)
Chu Chí Hâm…
Lưu Diệu Văn gọi, giọng hắn trầm thấp, không chứa bất kỳ cảm xúc nào
Lưu Diệu Văn (Enigma)
Có chuyện gì vậy???
Chu Chí Hâm giật mình, quay phắt lại. Đôi mắt cậu sưng húp, gương mặt đẫm nước
Cậu không ngờ Lưu Diệu Văn lại xuất hiện ở đây
Sự sợ hãi và bất ngờ khiến cậu không nói nên lời
Cậu vội vàng kéo chăn lên cao hơn, che đi một phần gương mặt
Chu Chí Hâm (Omega Trội)
Tôi…tôi không sao…
Chu Chí Hâm lí nhí, cố gắng giấu đi những giọt nước mắt
Cậu không muốn Lưu Diệu Văn nhìn thấy sự yếu đuối của mình
Lưu Diệu Văn đứng đó, cao lớn và uy nghiêm trong bóng tối. Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Chí Hâm, không nói thêm lời nào
Hắn không biết mình đến đây để làm gì
Hắn không biết phải nói gì
Sự khó chịu trong lòng hắn không phải là sự đồng cảm, mà là sự bực bội với bản thân vì đã để bản năng dẫn lối đến đây
Sự im lặng kéo dài, nặng nề đến nghẹt thở
Mùi hương Vodka của Lưu Diệu Văn tràn ngập căn phòng, mang theo sự áp chế vô hình
Chu Chí Hâm cảm thấy mình càng thêm nhỏ bé và yếu yếu dưới ánh mắt của hắn
Lưu Diệu Văn (Enigma)
Ngủ đi
Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng hắn mang đầy vẻ lạnh lùng
Lưu Diệu Văn (Enigma)
Đừng làm phiền nữa…
Hắn xoay người, bước ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại
Tiếng cửa đóng vang lên một tiếng "rầm" khô khốc, như một lời kết thúc cho cuộc chạm trán ngắn ngủi và vô nghĩa
Chí Hâm lại vùi mặt vào gối, nước mắt lại tuôn rơi
Cậu đã hy vọng điều gì chứ???
Tất cả những gì cậu nhận được chỉ là sự lạnh nhạt và lời khiển trách
Khế ước này…nó thật sự chính là một bản án đối với cậu
Vài tuần trôi qua sau sự việc đó
Cuộc sống của Chu Chí Hâm vẫn tiếp diễn trong sự đơn điệu và u ám
Cậu gần như không ra khỏi phòng, trừ những lúc cần thiết
Cậu đọc sách, vẽ những bức tranh không mục đích lên những mảnh giấy cũ mà người hầu mang đến
Mỗi nét bút đều chất chứa nỗi buồn và sự cam chịu
Mùi hương đào chín của cậu vẫn yếu ớt, nhưng đôi khi, khi cảm xúc quá mạnh mẽ, nó lại bùng lên một cách đau đớn, khiến vết đánh dấu ở gáy nhức nhối
Bản năng liên kết giữa Enigma và Omega là một điều kỳ diệu, nhưng trong trường hợp của Chu Chí Hâm, nó lại là một gông cùm
Mỗi khi Lưu Diệu Văn cảm thấy khó chịu, căng thẳng hay giận dữ, Chu Chí Hâm đều cảm nhận được
Đó là một áp lực vô hình đè nặng lên trái tim cậu, khiến cậu mệt mỏi và không thể thoát ra
Ngược lại, những khi Chu Chí Hâm quá buồn bã hay sợ hãi, Lưu Diệu Văn cũng sẽ cảm thấy một sự khó chịu tương ứng
Hắn sẽ cáu kỉnh hơn, làm việc không hiệu quả, và luôn có một cảm giác bứt rứt không yên
Lưu Diệu Văn dần nhận ra điều này
Ban đầu hắn gạt bỏ, cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp
Nhưng càng ngày, mối liên kết này càng rõ ràng hơn
Mỗi khi hắn cảm thấy khó chịu một cách không rõ nguyên do, hắn lại nghĩ đến Chu Chí Hâm
Hắn biết rằng sự liên kết này, dù không phải là một mối tình nguyện, nhưng nó vẫn tồn tại, và ảnh hưởng đến cả hai
Điều đó khiến hắn bực bội
Hắn không muốn cuộc sống của mình bị ảnh hưởng bởi một người mà hắn xem là gánh nặng
Một buổi sáng, Quản gia Vương mang đến một chồng tài liệu dày cộp
Quản Gia Vương
Thiếu gia Lưu muốn cậu ký vào những giấy tờ này
Quản Gia Vương
Đây là Khế ước Hôn nhân Danh nghĩa chính thức
Chu Chí Hâm run rẩy cầm lấy xấp giấy
Dòng chữ "Khế ước Hôn nhân Danh nghĩa" in đậm trên trang đầu tiên như một lời khẳng định nghiệt ngã
Cậu lướt qua từng điều khoản
Không có quyền đại diện gia tộc
Luôn phải tuân thủ mọi quy tắc của gia tộc Lưu
Tất cả đều rõ ràng, từng câu chữ đều sắc lạnh như những mũi dao
Cậu không có quyền phản đối, cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác
Cuộc đời cậu đã được định đoạt
Chu Chí Hâm đặt bút ký tên, những nét chữ run rẩy trên giấy
Khi chữ ký hoàn thành, cậu cảm thấy như một phần linh hồn của mình đã bị tước đoạt
Cậu đã chính thức trở thành "Omega bị đánh dấu của Lưu Diệu Văn", một danh phận không hơn một món đồ sở hữu, một cái bóng trong căn biệt thự rộng lớn này
Pheromone hương đào của cậu lúc này chỉ còn là một hơi thở thoi thóp, gần như không thể nhận ra
Quảng gia Vương rút lại giấy tờ
Quản Gia Vương
Thiếu gia sẽ nhận được bản sao
Quản Gia Vương
Cậu hãy ghi nhớ những điều khoản này
Ông quay đi, để lại Chu Chí Hâm một mình trong căn phòng lạnh lẽo, với bản án đã được ký kết
Từ giờ trở đi, Chu Chí Hâm biết mình sẽ phải sống một cuộc đời bị xiềng xích, không lối thoát
Khế ước này không chỉ ràng buộc cậu với gia tộc Lưu, mà còn ràng buộc cậu với một cuộc sống cô độc, một tương lai không chút hy vọng
Pheromone hương Vodka của Lưu Diệu Văn, dù không còn nồng nặc sự điên loạn như đêm định mệnh, nhưng giờ đây nó lại mang theo một sự lạnh lùng, xa cách, nhắc nhở cậu về khoảng cách vô tận giữa hai người
Đó không phải là mùi hương của một Enigma muốn bảo vệ Omega, mà là mùi hương của một người chủ đối với một món đồ thuộc về mình, một mối quan hệ đầy áp lực và sự khinh miệt
Chu Chí Hâm nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh Lưu Diệu Văn lạnh lùng và những điều khoản tàn nhẫn của bản khế ước
Cậu biết rằng cuộc đời cậu sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước
Thiên Hồ Huyễn Nữ ♋
Hiiiii các bạn đọc
Thiên Hồ Huyễn Nữ ♋
Lại là mình đây
Thiên Hồ Huyễn Nữ ♋
Bé Chu khóc mà anh nhà vô tâm quá à
Thiên Hồ Huyễn Nữ ♋
Nếu các bạn đọc thấy hay thì hãy like và ủng hộ thật nhiệt tình nha
Thiên Hồ Huyễn Nữ ♋
Cảm ơn các bạn rất nhiều
Comments
WenZhu cưới nhau đii
tr ơi cục dàng của t😭Líu vô tâm quá
2025-06-24
1
xin
ước đến đoạn ngược công luôn😤
2025-06-24
0