MÁU Và Hoa Hồng [Văn Hàm]
EP 3
Hắn vẫn ôm chặt lấy cậu ta
Dương Bác Văn
"Anh sẽ không để ai lấy em khỏi anh. Kể cả thế giới này."
Về đến nhà, hắn ta đóng sầm cửa lại.
Cậu quay mặt đi, không nói gì. Cảm giác dơ bẩn bám lấy cậu từ ngoài vào đến tận tim.
Hắn tiến lại gần, nhưng lần này không ôm.
Không cười. Không nói.
Chỉ quỳ xuống, đầu gối chạm nền đá lạnh.
Dương Bác Văn
"Anh xin lỗi…" //giọng hắn nghẹn lại//
Dương Bác Văn
"Anh không muốn em ghét anh."
Dương Bác Văn
Anh… không chịu nổi nếu em sợ anh.
Dương Bác Văn
Anh chỉ… không biết làm sao để giữ em lại nữa…
Dương Bác Văn
Cậu ta đứng chết lặng.
Thứ mà cậu nghĩ là không tồn tại trong hắn – lại lặng lẽ rơi xuống nền nhà, hòa vào máu khô dính trên tay hắn.
Cậu đứng đó, đông cứng. Không thể hét. Không thể chạy. Không thể tha thứ.
Cậu chưa từng thấy hắn như vậy.
Không như kẻ vừa bẻ cổ một người cách đây chưa đầy một tiếng.
Không như con quái vật thường giễu cợt mọi lời van xin.
Bây giờ hắn giống một đứa trẻ – bị bỏ lại, run rẩy, dính máu và nước mắt.
Dương Bác Văn
hức... Xin em, đừng rời xa anh mà
Dương Bác Văn
Em là... tất cả những gì anh có
Bàn tay run khi chạm vào vai hắn. Nhưng rồi hắn ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe, đầy sợ hãi, như sợ tôi sẽ biến mất nếu hắn chớp mắt.
Tả Kỳ Hàm
// ôm chặt lấy anh //
Chặt.
Không vì yêu.
Không vì thương hại.
Mà vì có gì đó trong cậu… không nỡ để hắn gục ngã.
Tả Kỳ Hàm
em... em vẫn ở đây
Tả Kỳ Hàm
Em chưa từng ghét anh. Đừng khóc nữa... // cậu thì thầm vài tai hắn //
Hắn ôm cậu như thể sắp tan biến.
Tay hắn xiết nhẹ eo cậu, cẩn thận như đang ôm một đoá hoa yếu ớt.
Dương Bác Văn
hức... híccc anh chin lỗi // ngước lên nhìn cậu//
Dương Bác Văn
"Chỉ cần em… đừng bỏ anh. Anh sẽ ngoan. Anh hứa."
Tả Kỳ Hàm
ừm // vuốt tốt hắn//
Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi không còn là kẻ bắt giữ và tù nhân.
Chỉ là hai con người méo mó đang cố giữ lấy nhau giữa đống đổ nát trong tim.
Tả Kỳ Hàm
*Nếu đây là ác mộng, tại sao tôi lại ôm nó thật chặt như thể nó là nhà?*
Căn phòng im lặng.
Chúng tôi ngồi bên nhau thật lâu.
Hắn ta tựa đầu lên đùi cậu như một đứa trẻ mỏi mệt, hai tay vòng qua eo tôi, nắm chặt, như thể nếu buông ra… tôi sẽ tan biến khỏi thế giới này.
Hắn ta dựa vào người dựa vào người cậu, thì thầm như đang ngủ:
Dương Bác Văn
Chúng ta sinh ra là để thuộc về nhau, phải không em?
Dương Bác Văn
anh sẽ cố.... sẽ không làm em đau nữa
Cậu chỉ nhìn ánh đèn mờ chiếu lên vệt máu đã khô dưới sàn.
Mùi hoa hồng trong phòng vẫn ngọt ngào đến nghẹt thở.
Tả Kỳ Hàm
Hôm nay... anh không.. tưới hoa sao // đột nhiên ngập ngừng hỏi//
Dương Bác Văn
Tưới hoa đúng nhỉ... tôi quên mất
Tả Kỳ Hàm
anh sẽ lại lấy m-
Dương Bác Văn
tôi sẽ tưới cho em xem
Tả Kỳ Hàm
A anh cắt sâu thế // lo lắng //
Comments