Chương 2

Đến ngày thứ 10, rốt cuộc hai bộ xương đã thuận lợi nằm trên mặt đất, kiểm tra cũng quanh, cuối mảnh đất xốp lại phát hiện ra thêm 3 bộ thi thể sói, nhưng đều bị cháy lam nham, theo như người trong nghề dự đoán, có lẽ trước khi chết, nó đã bị nhấn chìm trong nham thạch, sau đó bị vùi trong băng tuyết, trải qua hàng triệu năm đến bây giờ, xương cốt mới bị phát hiện.

Có lẽ là nhờ tuyết đông lạnh nên mới không bị Ôxi hóa phân hủy mọi thứ.

Giáo sư và một người ở viện khảo cổ đã trao đổi rất lâu, sau đó có một sinh viên trầm ngâm:” nơi này trước kia là vùng băng tuyết à? Phía dưới còn có dung nham?”.

“ cậu không học địa lý à”. Giáo sư nhìn cậu ta.

“ thầy à\~”. Cậu sinh viên bị mắng ngại ngùng gãi đầu, ai cũng biết giáo sư có tính tình ngay thẳng, cậu sinh viên bị mắng vẫn không có oán trách gì, chỉ cười hắc hắc hai cái.

Thật là Một lời khó nói hết, bọn họ cẩn thận đi chuyển hết vào hộp rồi chở đến viện nghiên cứu.

Muốn biết thì đợi nghiên cứu rồi sẽ rõ.

Hoàn thành rồi, có thể về viết luận văn được rồi, sinh viên trước khi đây còn được giáo sư vỗ vai hỏi nhẹ:” các em đã học được gì trong cuộc khảo thuật này chưa?”.

Đa số sinh viên đều im lặng, cô cũng vậy, cô cũng chưa rút ra được bài học gì trong chuyến đi này, chỉ có là cảm xúc háo hức khi quét hài cốt.

Cuối cùng, sinh viên Tô Y Nhi cũng được trở về trường , suốt một tháng ở khu khai quật.

Cô trở về ký túc xá thì dọn đồ, ở chung với cô còn có hai sinh viên nữ khác, mấy cô gái cũng háo hức khi được về nhà.

“ ba mẹ rất vui khi tôi trở về đó”.

“ tôi về sẽ đi pháp với mẹ”.

Tô Y Nhi nghe hết vào tai, sau đó bùi ngùi cúi đầu dọn tiếp đồ của mình.

Cô thật sự không có gia đình…. Mẹ cô mất sớm bởi vì bệnh tim, ba cô tái hôn, ngôi nhà mới đó từ lâu đã không có sự hiện diện của cô, họ không thể chấp nhận.

“ Y Nhi, cậu về nhà có tính toán gì không?”. Có người đã chú ý sự hiện diện của cô, nên quay sang hỏi.

Cô cười gượng:” tôi muốn trở về viết xong luận văn“.

“ Y Nhi, cậu thật sự chăm chỉ”. Cô gái ấy cảm thán, trong mắt bọn họ cô là một sinh viên nỗ lực, thực tế, là cô không có nói nào để về.

Đúng là có chút dư thừa… nếu mẹ còn sống, mẹ sẽ cần cô….

Chiều hôm đó, Tô Y Nhi bắt xe trở về trường. Sau rồi một buổi tối, khi ký túc xá trường không có ai, cô ngồi chăm chú viết luận văn.

Cô muốn dành quãng thời gian bạn bè đi chơi để hoàn thành luận văn , sau đó còn đi làm thêm kiếm tiền nữa.

Tối đó, chỉ có ánh đèn hắt ra từ màn hình chiếc máy tính secondhand cứ sáng mãi, y hệt tâm hồn người dửng dụng nó, tuy bóng tối bao trùm xung quanh nhưng vẫn cố gắng vụt sáng yếu ớt mà len lỏi.

…….

Dạo gần đây thị trường xuất bản một loại sách viết về cuộc hành trình di dân của loài động vật họ Sói Có bộ lông đen tuyền đã tuyệt chủng từ lâu được viện nghiên cứu đưa ra, thị trường người sử dụng rất tò mò nên sách bán ra rất chạy, duy chỉ có viện nghiên cứu là đau đầu.

“ Giáo Sư Thiệu, ông rõ ràng đem thi thể người vào để chung với thi thể của sói”. Một nhà nghiên cứu đưa ra bằng chứng.

Giáo sư tuy tuổi già, nhưng gừng càng già càng cay, đâu thể nào chịu ngồi im:” ông có chứng cứ gì vu khống cho tôi, tôi còn ảnh chụp lại lúc khai quật đây này”.

Kết quả xét nghiệm thì đúng là sói đen rồi, nhưng bộ xương của người phụ nữ hiện đại thì thật khó mà tin được. Kết quả cho thấy, bộ khung xương đó khớp với một cô gái ở hiện đại, người hiện đại với một con sói đã tuyệt chủng cả chục nghìn năm ở chung một huyệt…

Ông cũng không biết phải lý giải như thế nào …. Cũng thật đáng tin…. Nhưng vì còn hình ảnh làm bằng chứng, mấy người bên khu nghiên cứu không thể nói được gì thêm.

“ đừng nghĩ tôi không biết gì, Vu Trung”. Giáo Sư âm trầm nhìn người đàn ông trung niên mới vu khống cho mình. Ông vốn dĩ kẻ thù khá nhiều, trong viện nghiên cứu lại càng nhiều.

“ … ông…”. Người tên Vu Trung cứng họng. Sau đó đập bàn ngồi xuống.

Bên ngoài có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn, nên cuộc tranh cãi tạm thời không tiếp tục diễn ra, bọn họ trưng bày bộ xương người sói trong lồng kính, còn bộ xương cô gái, lúc đầu bên phía nhà nghiên cứu tính bỏ đi, nhưng vì giáo sư không đồng ý nên nó vẫn được giữ lại, đặt bên cạnh bộ xương của con sói. Tiếp theo là 3 bộ khác nằm chia đều ra khắp gian phòng.

Giáo sư chứng kiến hết thảy quá trình khai quật, ông cảm thấy có gì đó rất lạ giữa hai bộ xương này cần người khám phá.

Bên phía phỏng vấn đã có viện nghiên cứu lo, sau khi phỏng và chụp hình xong sẽ đem mấy bộ xương đó đến viện trưng bày bảo tàng lịch sử quốc gia.

Thiệu Chính bước ra khỏi viện, ông còn phải đến thăm học trò của mình.

Lại là lần thứ 5 trong tháng ông đến bệnh viện phòng vip thăm Tần Hề Lan, người giáo sư trẻ tuổi đang bị tai nạn hôn mê trên giường bệnh, nhưng không biết vì sao, chỉ vài vết thương nhỏ mà vẫn không tỉnh, bác sĩ mỗi ngày đều theo dõi tình hình rất sát sao.

Giáo sư bước vào thì y tá đó huyết áp của Tần Hề Lan đi ra, y tá khẽ chào ông, sau đó đẩy dụng cụ đi xa.

Gia đình Tần Hề Lan đều ở nước ngoài, anh cũng hiếm khi liên lạc với gia đình, vốn tính tình lạnh nhạt cũng không có bạn bè, cũng may dịp tai nạn này sở nghiên cứu còn cho anh đãi ngộ mà sử dụng phòng bệnh và chăm sóc VIP.

Chuyện anh bị hôn mê, tạm thời viện nghiên cứu phong tỏa.

Điện tâm đồ vẫn chạy tít tít trên màn hình.

Giáo sư đến cạnh giường, nhìn anh hồi lâu rồi cũng rời đi….

Tần Hề Lan, là học trò tâm đắc nhất của giáo sư. Cuộc đời ông vì cống hiến cho khoa học mà Ông không con không cái, ông xem anh như con mình mà đối đãi.

“ mau tỉnh nhé học trò “

Hot

Comments

遗完月🥑

遗完月🥑

Ủng hộ tui nha các tình yêu🥰

2025-08-07

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play