[ Nguyên Thụy ] Ký Ức Có Hình Dáng Của Ba
Chapter 2
Tôi mười lăm tuổi, cao một mét bảy, tóc đen, mắt nâu, và có một điều không ai ngoài tôi thấy: Tôi chẳng giống ba chút nào.
Trương Hàm Thụy
Giống chứ.
Ba từng nói, khi tôi tự soi mình trước gương.
Trần Tuấn Minh
Không giống chút nào
Tôi vặn lại, mặt xụ xuống.
Ba cười, cốc nhẹ lên trán tôi
Trương Hàm Thụy
Giống ở chỗ… hay nghĩ quá nhiều, hay lo, và hay ngẩn người nhìn trời như vậy nè.
Tôi biết ba cố trấn an. Nhưng thẳm sâu bên trong, tôi vẫn thấy mình lạc lõng. Mỗi lần ra đường, có người khen:
Hai ba con giống nhau ghê!
Bởi vì… thật ra tôi luôn thấy mình giống một người khác.
Hôm nay, lớp tôi có tiết Văn.
Cô giáo đưa ra một đề bài:
“Viết về một người thân mà em thấy biết ơn nhất.”
Cả lớp lao vào viết. Tôi cầm bút rất lâu mà không viết được chữ nào.
Tôi muốn viết về ba nhỏ – người đã một mình nuôi tôi lớn lên, người luôn lau khô nước mắt tôi trước khi tôi kịp khóc.
Nhưng khi tay tôi chạm bút vào giấy, đầu tôi lại hiện lên một hình ảnh: Một người đàn ông xa lạ, đang đứng giữa hội trường với hàng trăm người vây quanh, áo sơ mi trắng, ánh mắt nghiêm nghị.
Tôi từng nhìn ông qua màn hình.
Tôi từng lén lưu lại ảnh ông trong điện thoại.Tôi cũng từng đứng trước gương, cố mím môi giống ông – lạnh lùng, yên tĩnh.
Hết tiết, tôi nằm gục xuống bàn. Thằng Quang Anh – bạn thân tôi – đá nhẹ chân
Quang Anh
Làm gì mà mặt như mất sổ liên lạc vậy?
Nó ngồi xuống cạnh, thả cặp cái bịch.
Quang Anh
Ê, Minh. Mày từng gặp cha ruột chưa?
Câu hỏi như một viên đá ném trúng mặt hồ tĩnh lặng trong tôi.
Trần Tuấn Minh
Chưa.../nói khẽ/
Quang Anh
Tao gặp rồi. Ổng nhậu xỉn nhưng vui tính. Mỗi lần mẹ chửi là ổng cười xòa, rồi chạy đi mua bánh ngọt dỗ mẹ tao. Nghe sến lắm, nhưng vui…
Nó đột nhiên nhìn tôi chăm chú
Quang Anh
Ủa, ba mày đâu?
Tôi lặng một lúc. Rồi đáp
Trần Tuấn Minh
Ổng không ở đây. Ổng không có mặt.
Quang Anh
Ờ… nhưng mày giống ổng phết á. Tao thấy có lần trên mạng đăng gì đó, cái ông tên Quế gì gì á…
Tôi quay đi, tim đập mạnh.
Trần Tuấn Minh
Không giống. Tao không giống ai hết.
Nó ngớ người. Nhưng rồi chỉ cười nhẹ
Quang Anh
Giống hay không, có gì quan trọng đâu. Quan trọng là ai thương mày, nuôi mày lớn lên chứ.
Buổi chiều, tôi đi bộ về nhà, balô nặng mà tim còn nặng hơn.Tôi bước thật chậm, dọc theo hàng cây quen thuộc gần nhà.
Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng qua tóc tôi.Tôi rút điện thoại ra. Nhấn mở thư mục ảnh bí mật.
Có một tấm tôi nhìn suốt một tháng qua
Trương Quế Nguyên – đang đứng trên bục phát biểu, ánh mắt như thể cả thế giới đều không liên quan đến anh.
Tôi chạm tay lên màn hình.Nhìn khuôn mặt ấy, tôi thì thầm trong lòng
Trần Tuấn Minh
Tại sao cha không đến tìm con? Con ở đây… ngay trong thành phố này, ở ngay trong tầm tay.
Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình.
Tối đó, ba nhỏ gọi tôi ăn cơm.
Tôi vừa bước vào bếp, ba đã hỏi
Trương Hàm Thụy
Hôm nay học có vui không?
Ba cười nhẹ, lấy cơm cho tôi.
Trong lúc tôi ăn, ba ngồi đối diện, chống cằm nhìn tôi.
Trương Hàm Thụy
Tuấn Minh này…
Trương Hàm Thụy
Con có điều gì giấu ba không?
Nhìn vào mắt ba – đôi mắt ấy luôn trong veo, luôn dịu dàng… Tôi không thể nói dối.
Nhưng tôi cũng không thể nói thật. Vì tôi sợ nếu nói, ba sẽ đau.
Trần Tuấn Minh
Không đâu. Chỉ là… con thấy hơi lạ trong lòng. Kiểu… nhớ một người mà chưa từng gặp.
Ba nhỏ không nói gì. Chỉ đưa tay vén tóc tôi ra sau tai.
Trương Hàm Thụy
Ba cũng có cảm giác đó. Nhiều năm trước…
Tối hôm đó, tôi nằm mơ thấy một bàn tay đặt lên vai mình.
Tôi quay đầu lại, nhưng gương mặt người ấy lại mờ nhòe.
“Là người đã sai, rất lâu rồi.”
Comments