Chỉ Muốn Cưng Chiều Em Trọn Đời [ Duonghung ]
Em Là Người Anh Không Dám Buông
Trời đổ mưa từ trưa đến tận tối.
Thành Phố trong những ngày mưa thật lạ. Phố xá lấp lánh ánh đèn hắt lên từ mặt đường ướt đẫm, người qua lại vội vã, ai cũng chỉ mong về nhà sớm. Trong khi đó, một người lại đang đứng chênh vênh giữa ngã tư, như thể chẳng biết đi đâu về đâu.
Lê Quang Hùng , lúc này đang ngồi xổm bên lề đường, tay ôm nhẹ cổ chân trái đã sưng đỏ, mái tóc ướt nước mưa rũ xuống trán. Cậu vừa trượt ngã khi băng qua đường dưới cơn mưa nặng hạt, và giờ thì… điện thoại lại hết pin.
Đúng là một ngày đen đủi.
Cậu đang loay hoay không biết nên chửi ông trời hay chửi đôi giày mới mua thì…
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Anh gì ơi , anh không sao chứ ?
Một giọng nói trầm thấp nhưng nhẹ nhàng vang lên. Cậu ngẩng lên, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú của một cậu thanh niên mặc đồng phục học sinh, khoác áo mưa màu đen, mái tóc hơi ướt vì ướt mưa, ánh mắt lo lắng nhìn mình.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Chân anh bị gì rồi à , đợi em chút
Không kịp để cậu từ chối, cậu trai cúi người xuống, đưa tay cẩn thận chạm vào mắt cá chân bị sưng.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Hơi sưng , chắc trật nhẹ , để em cõng anh tới chỗ có mái hiên đã
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Khoan đã tôi...tôi không sao ...
Hùng hơi hoảng, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì cơ thể đã bị bế thốc lên khỏi mặt đất, nhẹ tênh như không.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Anh nhẹ thật đấy , đừng lo , em không làm gì đâu
Trái tim Hùng như khựng lại một nhịp. Lâu lắm rồi… mới có người nói chuyện với cậu bằng cái giọng dịu dàng đến thế.
Dưới mái hiên của một quán cà phê đã đóng cửa, cậu được đặt ngồi xuống ghế, chân duỗi ra.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Em tên Trần Đăng Dương , học sinh năm cuối . Lúc nãy em đi bộ về thì thấy anh . Còn anh ?
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Lê Quang Hùng
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
* có vẻ lạnh lùng nhỉ * lớn hơn em hả ? Anh bao nhiêu tuổi ?
Dương cười nhẹ, nụ cười rất dịu, rất hiền.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Lớn hơn 5 tuổi ... Chăc vậy em được gọi là anh Hùng hả ?
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Nhưng em muốn gọi là Hùng thôi . Cho gần gũi
Hùng đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt.
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Cậu đừng có đùa
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Em không đùa , thật ra em thấy anh dễ thương lắm
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
... / 🍅 /
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Anh đừng nhìn em như vậy. Em biết anh đang nghĩ gì. Nhưng từ lúc em nhìn thấy anh ngồi giữa mưa… tim em đã đập hơi khác rồi.
Hùng im lặng. Không phải cậu chưa từng nghe ai tỏ tình. Nhưng lần đầu tiên có người nhỏ tuổi hơn, nói thẳng thừng như thế, không chút ngại ngùng – lại làm cậu thấy tim đập… nhanh hơn mức bình thường.
Sau khi băng tạm chân cho cậu bằng khăn tay và bóp nhẹ để giảm sưng, Dương đưa cậu về tận nhà bằng taxi. Trên đường đi, Dương cứ nói chuyện linh tinh, nhưng mắt lại luôn liếc xem Hùng có lạnh không, có mệt không.
Đến cửa nhà, Hùng ngập ngừng:
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Cảm ơn cậu nhé , nhiều lắm . Nếu mai cậu rảnh ... Tôi mời cà phê ... Gọi là trả ơn
Dương nghiêng đầu, nụ cười lém lỉnh hiện lên:
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Vậy em có thể trả lời thay cà phê không ?
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Trả lời gì
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Em thích anh
Hùng trợn tròn mắt, tim như bị bóp nghẹt.
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Và em sẽ đợi anh đồng ý , dù có mất bao lâu đi nữa ?
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
/ gật đầu /
Vì câu tỏ tình giữa đêm mưa . Và ánh mắt nghiêm túc đến kì lạ của một học sinh mới 19 tuổi .
Comments