Chỉ Muốn Cưng Chiều Em Trọn Đời [ Duonghung ]
Em Chỉ Muốn Gặp Anh , Vậy Thôi
Một tuần sau ngày mưa hôm ấy, Hùng vẫn không thể nào quên gương mặt và ánh mắt của cậu học sinh kỳ lạ tên Dương. Cậu cứ nghĩ, đó là cuộc gặp bất ngờ rồi sẽ trôi qua như một kỷ niệm nhỏ. Nhưng Dương thì không giống vậy.
Ngay sáng hôm sau, Hùng nhận được một tin nhắn:
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
💬 Anh Hùng, chân còn đau không?
Hôm nay em thi giữa kỳ môn Văn, mà trong đầu toàn là cảnh anh ngồi dưới mưa.
Cậu bật cười. Không hiểu sao, lại thấy nhói nhẹ trong tim.
Chiều thứ Bảy, văn phòng vắng người. Cậu tranh thủ làm thêm mấy bản vẽ để giao khách. Cậu ngồi trong căn phòng kính tầng 6, dáng người thanh mảnh, áo sơ mi trắng xắn tay gọn gàng, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
Hùng cau mày. Lúc này ai lại tới?
Cậu trai vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng thay giày thể thao trắng, tóc rối nhẹ, mồ hôi ướt phần trán như vừa chạy bộ lên. Cậu mỉm cười, tay cầm một túi giấy
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Em mang trà sữa cho anh , đặt ở tiệm ruột - ít đá , nhiều trân châu như lần trước anh nói.
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Sao ...cậu biết nhà tôi ?
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Em không rảnh lắm, nhưng vì anh thì chịu khó tìm chút không sao.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Mà giờ em mới nhận ra… anh mặc áo sơ mi trắng, hợp lắm đó.Trông anh giống mấy nhân vật tổng tài trên tiểu thuyết mà mấy chị em hay đọc.
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Cậu đến đây chỉ để nói mấy lời ...nhảm nhí vậy hả ?
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Không ...em đến vì em nhớ anh
Dương nhìn thẳng vào mắt Hùng, không chớp.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Một tuần rồi anh không chịu nhắn em . Em không chịu nổi
Căn phòng đột ngột trở nên im lặng. Dương bước lại gần, đặt ly trà sữa lên bàn, rồi không nói gì… nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện Hùng.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Anh cứ làm việc đi. Em không phá. Em chỉ muốn ngồi đây… một lát.
Suốt hai tiếng, Hùng gõ máy, sửa bản vẽ. Dương ngồi yên bên kia, im lặng nghịch chiếc bút, thỉnh thoảng nhìn Hùng chăm chú.
Đến lúc Hùng mỏi mắt, vươn vai đứng dậy, Dương bật dậy theo:
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
em massage vai cho anh nhé
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Không cần
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Em học mấy clip massage cổ vai gáy rồi. Em mát tay lắm, thử một chút thôi!
Không để Hùng kịp nói gì, Dương đã vòng ra sau, bàn tay nhẹ đặt lên vai Hùng, ấn nhẹ.
Hùng hơi rùng mình. Vai cậu thật sự nhức, nhưng thứ khiến cậu bối rối không phải cơn đau… mà là bàn tay của cậu nhóc kia.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Anh biết không? Lần đầu tiên thấy anh, em đã nghĩ – người như vậy chắc chắn không dễ để lại dấu ấn trong tim.Nhưng em sai. Vừa nhìn thấy anh, em đã bị thu hút.
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Vì vẻ ngoài hả ? / cố tỏ ra trêu đùa /
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Không. Vì anh là người đầu tiên khiến em muốn dùng cả đời để theo đuổi.
Hùng quay đầu lại, ánh mắt chạm ánh mắt.
Cậu chợt nhận ra... mình chẳng còn chút phòng bị nào với chàng trai nhỏ này nữa.
Lúc Dương chuẩn bị rời đi, Hùng gọi lại:
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Tôi... Không thích phiền phức
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Em biết
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
Và tôi không dễ để ai bước vào cuộc sống của mình.
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
Vậy để em đứng ở cửa nhà anh trước. Mỗi ngày gõ một cái. Khi nào anh cho vào… em sẽ bước vào.Không vội. Em có cả đời.
Cánh cửa khép lại. Nhưng trái tim cậu – mở ra một khe hẹp.
Đêm đó, cậu bật điện thoại, vào mục tin nhắn.Một dòng ngắn được gõ ra, rồi lại xóa.Gõ lại và gửi đi.
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
💬 Cậu về đến nhà chưa
Phía bên kia trả lời ngay:
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
💬 Em về rồi. Đang đọc sách, nhưng bị mất tập trung vì người nào đó cuối cùng cũng chịu nhắn tin.
Lê Quang Hùng |ℚℍ|
💬 Ngày mai rảnh không
Trần Đăng Dương |𝔻𝔻|
💬 Cả ngày . Anh gọi , em có mặt
Tình yêu bắt đầu từ một cái ô.
Và đôi khi… chỉ cần một ánh mắt, một ly trà sữa, một lần massage vai nhẹ nhàng – đã đủ để khiến trái tim ai đó tan chảy.
Comments
°Heejin°💦
tặng cho bạn 2 bông nìi
2025-06-16
1