[ RhyCap] Dưới Tán Lá Là Em ( PART 1)
Không còn thuộc về nơi đây
tác giả tùy hứng
tui đoán chắc
tác giả tùy hứng
là truyện này không nổi hơn 20 chap :))
tác giả tùy hứng
mình tui thấy ló nhạt à
tác giả tùy hứng
mún một bó mà....
tác giả tùy hứng
còn có 1k trong túi
Cậu là ai cậu còn chẳng nhớ nữa là hai người họ...
Mẹ Duy
// lên tiếng // con còn nhớ ta là-
Hoàng Đức Duy
//Bà mới nói đã bị cậu cắt lời// nên gọi cô là gì? ❄
Hoàng Đức Duy
Và...tôi cần biết tên tôi với xưng hô người bên cạnh cô như thế nào❄// chỉ tay vào ông//
Cậu lạnh lùng nói thẳng không nâng cao âm nói cũng không trầm xuống nói như đọc không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt bà ta.
Mẹ Duy
//ngơ ngác mắt mở to, ngồi xụp xuống đất nước mắt rơi//
Bố Duy
Ta là bố con còn bà ấy là mẹ con...// giữ bình tõn//
Bố Duy
Mà con nằm yên nhé...bọn ta cần hỏi về bệnh của con// cười//
Hoàng Đức Duy
// không cảm xúc// ờ
Bố cậu lao ra ngoài nắm cổ áo bác sĩ chính quát lớn
Bố Duy
CHÚNG MÀY LÀM ĂN CÁI KIỂU GÌ THẾ HẢ // nắm cổ áo BS//
Bố Duy
CON TAO SAO LẠI THÀNH RA NHƯ THẾ NÀY!
Bác Sĩ
Đây là trường hợp mất trí nhớ hoàn toàn chúng tôi đã nói với anh rồi....// nhìn thẳng mắt ông//
Bác Sĩ
Đây hoàn toàn là quả báo anh và vợ anh NÊN NHẬN được
vị bác sĩ ấy là người hàng xóm cạnh nhà gia đình cậu và hiểu hai người họ đã ép buộc cậu đến nỗi nào...đến cả lúc trước khi bị tông...
Mắt vẫn mở, trần nhà bệnh viện sáng trắng như một khoảng trống kéo dài không hồi kết.
Cậu nhìn nhưng không thấy.
Tai nghe nhưng không cảm nhận lấy
Trái tim… dường như cũng không còn đập vì bất cứ điều gì nữa ngoài nhiệm vụ sinh tồn máy móc.
Mẹ cậu vẫn ngồi bệt dưới sàn, tay nắm chặt lấy vạt áo bệnh nhân mà Duy đang mặc. Bà khóc nức nở như đứa trẻ. Nhưng Duy không đưa tay ra, cũng không quay đầu lại.
Hoàng Đức Duy
* Sao phải khóc như một đứa trê vậy...phiền thật*
Cậu hỏi, giọng đều đều, ánh mắt trống rỗng
Hoàng Đức Duy
Tôi… phải ở đây trong bao lâu?// quay đi hướng khác//
Bố Duy
//Bước tới, cố giữ giọng bình tĩnh//Con… con cần nghỉ ngơi vài tuần.
Bố Duy
Rồi bố mẹ sẽ đưa con về nhà…
Hoàng Đức Duy
//Duy nhắm mắt lại, nhìn lên trần nhà//Tôi còn có nhà sao?
Nhưng đủ để gió lùa vào tim người lớn thành dao.
Mẹ cậu bật khóc lớn hơn. Bố siết chặt tay, định nói gì đó – nhưng rồi chỉ hít sâu, kìm lại
Y tá vào thay dịch truyền. Duy vẫn chưa nói thêm câu nào với ai. Cậu chỉ nhìn ra cửa sổ – nơi bầu trời phủ mây xám mỏng, và một cây phượng già đứng câm lặng dưới ánh đèn đường...
Y Tá
//Dịu dàng hỏi//Em thích ăn gì để mai chị nấu mang vào nhé?
Hoàng Đức Duy
//Khẽ lắc đầu//Tôi không biết mình thích gì
Cô gái sững lại. Một lát sau, cô nắm nhẹ tay cậu.
Y Tá
Không sao cả… từ từ rồi em sẽ nhớ lại.
Y Tá
Có thể không là tất cả, nhưng… là đủ để sống tiếp.
Hoàng Đức Duy
* Đủ để sống tiếp sao.... có thể không?*
Cậu không trả lời nhưng thâm tâm cũng tự hỏi vài điều
Rồi tua đến khi cậu ra viện bố mẹ cậu có làm tất cả những điều họ nhớ là cậu thích nhất nhưng cậu...
Bố Duy
Này! Còn thích trà đào này lắm đấy , uống đi!// đưa cốc trà//
Hoàng Đức Duy
// đang đọc sách toán liếc nhìn cốc nước nhíu mày// ừm
Hoàng Đức Duy
Vâng cảm ơn bố
Không cười, không cảm xúc , không tỏ sự khó chịu , không rung động ....chỉ một ánh mắt trong cậu thôi cậu chỉ biết vui là trong lời nói sẽ cười nhẹ một cái cười như không cười, còn không thích sẽ không cười...
Bữa cơm vẫn bày ra như cũ, vẫn là những món ngày xưa cậu thích ăn nhất – canh bí đỏ nấu tôm, thịt rim, và cả món tráng miệng là bánh kếp.
Hoàng Đức Duy
// đến bàn ăn, ngồi xuống//
Duy ngồi đó, ngay vị trí cũ đó. Tay cầm đũa, mắt dừng lại ở bát cơm.
Mẹ Duy
//múc canh, giọng run run//Món này… con thích lắm mà
Mẹ Duy
Đúng không? Ngày xưa mẹ nấu… con ăn ba bát liền đấy..
Hoàng Đức Duy
// nhìn bà//* tôi thích canh đó thế sao?...chắc vậy *
Duy nhìn bà, ánh mắt không hằn học, không thù hận – chỉ là một khoảng trống lạnh tanh như đáy giếng cạn.
Hoàng Đức Duy
Vậy ạ // gật đầu, đưa canh lên môi//
Không một lời khen. Không một cái nhíu mày.
Cả bàn ăn rơi vào im lặng
Tối hôm đó, Duy ngồi trước bàn học
Ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt cậu, in bóng lên tường một dáng người không hẳn là gầy . Trên bàn là sách toán lớp 7
Cậu đang đọc đến phần phương trình bậc nhất. Tay trái cầm thước, tay phải ghi chép nắn nót, chỉn chu như một chiếc máy.
Phòng cậu vẫn như cũ – áp phích hoạt hình, mèo bông, tập vẽ nguệch ngoạc. Nhưng tất cả giờ đây như đồ vật của một người khác.
tác giả tùy hứng
đọc hết mấy cái xám đê
Bữa cơm tối hôm đó, mọi thứ diễn ra trong im lặng. Chỉ có tiếng đũa chạm vào bát, tiếng thìa khua lách cách, và tiếng đồng hồ treo tường nhích từng nhịp buồn bã.
Hoàng Đức Duy
// Ăn cơm// * tôi dính cơm từ lúc trên viện đến giờ hay gì mà bọn họ ngắm lắm thế!*
Cậu ăn đủ, không thừa cũng không thiếu. Không chê, không khen. Gương mặt không biểu cảm đến mức khiến không khí quanh bàn ăn trở nên gượng gạo.
Mẹ Duy
ăn đi con//gắp cho cậu miếng thịt kho mà trước đây cậu rất thích//
Rồi len lén quay sang nói nhỏ với ông
Mẹ Duy
"Anh... Em nhớ hè năm ngoái nó đi biển vui lắm. "
Mẹ Duy
" Cười suốt cả ngày luôn... Hay là, mình... cho nó đi biển lại? Biết đâu...”
Bố cậu gật gù, mắt vẫn dõi theo Duy, như tìm kiếm một tia phản ứng nào đó.
Bố Duy
“Ừ. Hay đấy. Mai anh đặt phòng.”
Duy ngước lên, như đã nghe thấy. Cậu nhìn họ một lúc rồi hỏi:
Hoàng Đức Duy
Biển là nơi có sóng à?
Mẹ Duy
// cười gượng//Ừ... con thích biển mà. Nhớ không?
Hoàng Đức Duy
//cúi xuống, gắp thêm một miếng cơm, đáp nhạt//Con không nhớ gì cả.
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu cần đi thì con sẽ đi
Giọng nói đó... vẫn nhạt như nước ốc. Không oán, không vui, không giận, không hờn.
Người ngồi đó không còn là đứa con trai từng làm bố mẹ phát điên vì nghịch ngợm nữa… mà chỉ là một chiếc vỏ rỗng tên gọi "Hoàng Đức Duy"
Cuối cùng, chuyến đi biển cũng được lên lịch. Ba ngày hai đêm ở một khu resort ven biển khá nổi tiếng là Sầm Sơn- Thanh Hóa.
Mẹ cậu thì thu xếp quần áo từ tối hôm trước, còn bố thì đặt vé xe và nhắc nhở không dưới năm lần rằng Duy “nên chuẩn bị sẵn đồ bơi”.
Cậu không nói gì nhiều. Chỉ nhẹ nhàng xếp vài bộ quần áo theo danh sách mẹ viết, mang thêm một quyển sách Toán nâng cao – thứ mà giờ đây dường như là bạn đồng hành duy nhất của cậu.
Hoàng Đức Duy
* Sẽ đi dài hạn à....*
Hoàng Đức Duy
* thôi, chắc muốn tồn tại phải nghe theo bọn họ*
Chiếc xe gia đình lăn bánh lúc 6 giờ sáng. Trên đường đi, mẹ cậu thỉnh thoảng kể chuyện vu vơ, cố gắng gợi lại vài kỷ niệm cũ:
Mẹ Duy
Hồi đó con nhảy sóng ngã cái u đầu nhớ không?
Mẹ Duy
Con từng bắt được con cua, rồi chạy khắp bãi khoe với bố mẹ đấy!// cười//
Nhưng Duy vẫn chỉ lặng thinh, thi thoảng ừ một tiếng cho có. Gió biển bắt đầu phả vào cửa kính. Mùi mặn nồng, mùi của nắng và rong rêu ập đến. Cậu nhìn ra ngoài, ánh mắt vô định.
Đến nơi, resort đẹp như tranh vẽ. Phòng hướng biển, nắng chiếu rọi vào tận rèm cửa.
Mẹ Duy
//kéo tay cậu, chỉ về phía bãi cát// Ra chơi đi con,
Mẹ Duy
Mẹ với bố chuẩn bị bữa trưa nhé?
Hoàng Đức Duy
// gật đầu//
Cậu không cười. Tay đút túi quần, cậu lững thững bước ra biển một mình.
Hoàng Đức Duy
* cũng coi là thoải mái... *
Bãi cát mềm và ấm. Sóng vỗ nhè nhẹ vào chân. Cậu đứng đó, gió thổi bay mái tóc rối. Trái tim cậu vẫn lặng yên như mặt nước vào sáng sớm
Làn gió nhẹ buông thả , cậu bước từng bước nhẹ nhàng dọc trên bãi cát trắng bước chân vô cảm in trên mặt cát....
Duy ngước lên thì thấy một ngôi nhà gần biển . Đó là một quán nước giải khát, có một anh chàng mặc áo sơ mi trắng quần cộc đang đánh đàn ngân nhẹ bài hát .
Nguyễn Quang Anh
"ná na nà~~~"// ngân nga//
Hoàng Đức Duy
// tiến gần lại mặt không cảm xúc lấy ghế ngồi cạnh hỏi//
Hoàng Đức Duy
Anh chơi đàn à?
Cậu ngồi xuống, không hỏi han thêm gì, ánh mắt dán vào những ngón tay của chàng trai đang lướt nhẹ trên dây đàn.
Tiếng nhạc dịu dàng như sóng vỗ. Bài hát không lời, nhưng trong đó có điều gì đó khiến gió cũng ngưng thở vài giây.
Người thanh niên liếc nhìn cậu, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt như có chút bất ngờ.
Nguyễn Quang Anh
Ừ, anh chơi đàn// giọng khàn khàn nhưng ấm//
Nguyễn Quang Anh
Em thích nghe nhạc không?// cười khẽ//
Duy không trả lời ngay. Cậu chỉ nhìn về phía biển xa, nơi ánh mặt trời bắt đầu đỏ rực chân trời.
Nguyễn Quang Anh
* sao lại không nói nữa rồi?*
Hoàng Đức Duy
//Một lúc sau, cậu lẩm bẩm//Không biết nữa
Câu trả lời hờ hững nhưng không thô lỗ.
Quang Anh – chàng trai đang đánh đàn – hơi nhướn mày. Anh đặt cây đàn xuống bàn, tay chống cằm nhìn Duy kỹ hơn.
Nguyễn Quang Anh
Em không phải dân ở đây đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Về quê nghỉ hè à?
Hoàng Đức Duy
Không biết nữa.
Nguyễn Quang Anh
//bật cười nhẹ.//Em nói chuyện kỳ cục thật đấy. Nhưng mà… cũng dễ thương.”
Tiếng cười không chế giễu, chỉ như một làn khói mỏng thoảng qua.
Hoàng Đức Duy
* Dễ thương cái nỗi gì ...*
Duy không phản ứng. Cậu vẫn nhìn về phía mặt nước, mắt không sáng lên cũng chẳng tối đi. Một vẻ trống rỗng hoàn hảo.
Nguyễn Quang Anh
* lại ngân ra nữa rồi...*
Một lúc sau, Quang Anh lại lên tiếng
Nguyễn Quang Anh
Anh là Quang Anh. Em tên gì?
tác giả tùy hứng
1785 chữ 😯😯😯😲😲
Comments
𝙋𝙜.🎀
ê tác giả ra chap tận 1000 chữ dài vlon luôn
2025-08-22
0
®©𝕓𝕖©®
phụ r nha
2025-08-28
0