[ RhyCap] Dưới Tán Lá Là Em ( PART 1)
Nhớ....
tác giả tùy hứng
ý là chap trước ý
tác giả tùy hứng
1785 chữ...
tác giả tùy hứng
t tưởng t là siu nhân lun, mấy b thấy tui ngàu hongg
tác giả tùy hứng
tui thì hong
tác giả tùy hứng
tại đay tau
Duy im lặng thật lâu, đến mức Quang Anh gần như nghĩ cậu không nghe câu hỏi. Nhưng rồi, cậu đáp khẽ:
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy?
Hoàng Đức Duy
//quay sang nhìn anh//Biết tên tôi?
Nguyễn Quang Anh
// cười cười, rút điện thoại trong túi ra, mở tấm ảnh chụp lại từ một bài báo cũ//
Hình ảnh cậu bé nhận giải học sinh giỏi, đứng cùng bạn bè.
Nguyễn Quang Anh
Có lần vô tình thấy em trên báo của trường mình.
Nguyễn Quang Anh
Em học lớp 7 trường XXX đúng không? Tên em được nhắc trong danh sách đội tuyển Toán này
Hoàng Đức Duy
// gật đầu, rồi lại quay mặt đi.//
Nguyễn Quang Anh
Sao lại ở đây một mình?//hỏi, giọng dịu đi//
Nguyễn Quang Anh
...Không nhớ, hay không muốn nói?
Hoàng Đức Duy
//cúi đầu, tay siết nhẹ lấy vạt áo sơ mi của mình//Không nhớ
Duy ngồi lặng im, nhìn sóng biển vỗ đều đặn. Bên cạnh, Quang Anh vẫn giữ tư thế chơi đàn, nhưng tay chưa chạm dây.
Bất ngờ, cậu lên tiếng – rất khẽ, gần như thì thầm
Hoàng Đức Duy
“Em có thể thử ..... được không?”
Nguyễn Quang Anh
//hơi bất ngờ quay sang nhìn cậu//
Hoàng Đức Duy
// khẽ mỉm cười//
Một nụ cười mỏng, nhẹ như sương sớm, thoáng qua như ánh ban mai vừa chạm xuống mặt biển. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nó khiến trái tim người đối diện như khựng lại nửa nhịp.
Nguyễn Quang Anh
//vô thức đưa cây đàn về phía cậu, ánh mắt vẫn còn plink plink//
Nguyễn Quang Anh
Em đàn đi… có gì anh dạy, sai anh sửa
Hoàng Đức Duy
// nhận lấy, gật đầu rất nhẹ//Vâng.
Cậu đặt cây đàn lên đùi, đặt tay lên dây, rồi khẽ đánh những nốt đầu tiên
tình, tình~~
Âm thanh vang lên – dịu dàng và ấm áp, mang theo một cảm giác mơ hồ của điều gì đó từng quen thuộc. Và rồi…
Hoàng Đức Duy
//bắt đầu cất giọng, khe khẽ hát//
Hoàng Đức Duy
Em sẽ nói anh nghe, anh nghe về đại dương xanh…
Hoàng Đức Duy
Em sẽ hát anh nghe, anh nghe về tình ca em với anh…
Hoàng Đức Duy
Ta sẽ nắm tay nhau, trên đường từng con phố lớn...
Tiếng hát hoà cùng tiếng đàn, nhẹ nhàng như gió, mỏng manh như sóng lướt qua lòng biển.
Nguyễn Quang Anh
// lắng nghe// * lần đầu sao.... hay...*
Quang Anh im lặng. Anh không cắt ngang, không mỉm cười, không nói gì… chỉ ngồi đó, như thể sợ làm vỡ đi một điều quý giá nào đó vừa mới hé lộ trong lòng Duy.
Khi giai điệu kết thúc, khoảng lặng bao trùm cả hai người
Hoàng Đức Duy
// cúi mặt, đặt cây đàn xuống bàn//
Cậu không nói gì nữa. Nhưng đôi má hơi ửng lên.
Nguyễn Quang Anh
//khẽ khàng như sợ đánh động, cất tiếng//
Nguyễn Quang Anh
Em… nhớ bài đó à?
Hoàng Đức Duy
//im lặng vài giây, khẽ lắc đầu//Không biết... nhưng tay em nhớ
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, Quang Anh thấy trái tim mình rung lên – vì một người con trai có ánh mắt vô hồn, nhưng vừa thả ra âm thanh dịu dàng đến mức lay động cả hoàng hôn.
Tiếng đàn ngân lên trong ánh chiều nhạt nắng. Biển lặng như đang lắng nghe. Giọng hát Duy không vang to, không cầu kỳ....
Nhưng có gì đó khiến lòng người muốn yên lặng mà đắm chìm – như sóng vỗ nhẹ, như nắng hôn khẽ bờ cát.
Khi câu hát cuối vừa dứt, tiếng đàn cũng ngưng lại, không khí như bị giữ lại trong một giây ngắn ngủi.
Quang Anh nhìn cậu bé ngồi trước mặt mình – ánh mắt lạnh tanh khi nãy bỗng trở nên dịu dàng hơn, khóe môi cong nhẹ trong một nụ cười mỏng.
Hoàng Đức Duy
// cười khẽ//
Nguyễn Quang Anh
Giọng em ấm thật đấy
Anh nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cậu
Nguyễn Quang Anh
Nhưng... sao nghe lại thấy buồn thế?
Duy không trả lời ngay. Cậu chỉ đặt cây đàn xuống bàn, vuốt nhẹ dây đàn như vuốt một kỷ niệm vừa thoát khỏi tay.
Hoàng Đức Duy
Em không biết
giọng cậu nhẹ như hơi gió
Hoàng Đức Duy
Em không còn cảm xúc để buồn nữa.
Hoàng Đức Duy
Em chỉ hát vì thấy bài đó quen quen
Nguyễn Quang Anh
//hơi nhíu mày//
Anh không hỏi thêm. Anh cảm thấy
Trước mặt mình là một cậu bé đang lạc lối trong chính trí nhớ của chính mình – ánh mắt ấy, giọng nói ấy, dường như đang cố chạm vào thứ gì đó rất xa xôi trong lòng.
Bỗng một người phụ nữ tiến đến, hớt hải gọi tên em
Mẹ Duy
Duy ơi! Con đi đâu rồi... mẹ tìm nãy giờ!
Duy không ngạc nhiên. Cậu chỉ nhẹ nhàng xoay mặt về phía giọng nói ấy, rồi đứng dậy
Hoàng Đức Duy
Em chẳng biết họ là ai... nhưng chắc nên gọi là bố mẹ//ánh mắt trống rỗng vẫn hướng về phía sóng biển//
Quang Anh mím môi, không nói. Có điều gì đó chùng xuống trong mắt anh khi nhìn theo Duy.
Mẹ Duy
//chạy đến, nắm lấy tay Duy//Con đi tận ra đây lận!
Mẹ Duy
Làm mẹ tìm khắp cả bãi biển... Thôi, mình về đi con, mẹ nấu toàn món con thích lúc trước đó.
Hoàng Đức Duy
//gật đầu//Ừm.
Giọng nói nhẹ tênh, thanh thoát – nhưng không chút cảm xúc. Bà chợt khựng lại, nụ cười vụt tắt, thay bằng một sự hụt hẫng không tên.
Hoàng Đức Duy
//quay đi, lặng lẽ bước về phía resort//
Chợt, bà dừng lại quay sang Quang Anh và cười khổ.
Mẹ Duy
Cảm ơn con… Lúc nãy là lần đầu tiên nó cười sau khi mất trí nhớ
Câu nói khiến gió biển lặng lại một nhịp. Quang Anh nhìn theo bóng lưng cậu thiếu niên đang khuất dần sau con dốc nhỏ – bóng lưng cô độc, gọn ghẽ, và im lặng.
Anh không biết mình đã làm gì, cũng không rõ lý do nụ cười ấy là gì.
Nhưng… anh nhớ rất rõ, trong giây phút Duy cất tiếng hát, ánh mắt ấy, nụ cười thoáng qua ấy – như một tia nắng lạc loài sau mưa.
Nguyễn Quang Anh
* em ấy....đã từng trải qua những gì?*
Và chính khoảnh khắc ấy, có lẽ Quang Anh đã quyết định – dù cậu ấy có nhớ hay không, thì cũng không được quên mất chính mình.
Bóng hai mẹ con khuất sau những rặng dừa thấp ven bãi. Quang Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bên chiếc bàn gỗ mộc, bên cây đàn mà cậu vừa đặt xuống cách đây không lâu.
Nguyễn Quang Anh
"Duy…” //anh khẽ lặp lại cái tên, một mình//
Gió biển thổi qua khe áo sơ mi trắng của anh, hơi mằn mặn, vương lại trên môi.
Anh cúi nhìn bàn tay mình – nơi lúc nãy Duy từng nhận lấy cây đàn, từng đặt ngón tay lên những sợi dây.
Một cái tên ngắn ngủi, nhẹ như cát êm như sóng – nhưng từ nay, đã khắc lại trong lòng anh như vết hằn đầu tiên của điều gì đó rất dài.
Trên đường trở về resort, mẹ cậu đi trước, còn Duy thì lững thững phía sau
Resort nằm gần bãi biển, chỉ cách vài con đường nhỏ lát đá.
Mỗi bước chân Duy đều đều, không nhanh, không chậm, không có vẻ gì là sốt ruột hay thư thả – chỉ như đang... đi vì phải đi
Mẹ Duy
//ngoái đầu lại, nhìn Duy//
Mẹ Duy
Lúc nãy... con hát hay lắm//lên tiếng, giọng dịu hơn//
Hoàng Đức Duy
// khẽ trả lời//ừm.
Đôi mắt không quay lại, cũng không biểu lộ điều gì.
Một lát sau, bà thử bắt chuyện lần nữa.
Mẹ Duy
Con biết tên cậu bé lúc nãy chưa?
Hoàng Đức Duy
// đáp với giọng đều đều//Rồi ạ.
Hoàng Đức Duy
Trước khi về, tụi con có giới thiệu với nhau. Anh ấy tên là Quang Anh.
Bà gật đầu, không nói gì nữa. Nhưng trên môi thoáng hiện một nụ cười nhẹ – cậu nói nhiều hơn thường và cho bà cảm giác mọi thứ có tiến triển từ ngày ra viện đến nay
Trong căn phòng ở tầng ba resort, Duy ngồi bên cửa sổ. Biển đêm ngoài kia lặng lẽ, chỉ có vài ánh đèn nhỏ từ mấy thuyền đánh cá xa xa nhấp nháy như vì sao chìm.
Hoàng Đức Duy
* Âm nhạc....có thể thay đổi mọi thứ được không.*
Trên bàn, là cây đàn Quang Anh đã tặng em mang về, kèm một tờ giấy gấp đôi:
“Khi nào em nhớ ra điều gì – dù là một mảnh rất nhỏ – hãy đàn cho nó nghe.”
Không ghi tên. Nhưng Duy vẫn biết là của ai.
Hoàng Đức Duy
// khẽ chạm vào dây đàn//
Và không hiểu vì sao – lần đầu tiên từ ngày mất trí nhớ – cậu lại muốn… nhớ.
Nhớ một điều gì đó không rõ hình hài.
Một ánh mắt nhìn mình như thể....
_________________________________
Nhưng cái chạm nhẹ đầu tiên giữa hai thế giới đã bắt đầu.
tác giả tùy hứng
chùi ui nhớ nhau lun ó
Comments