Chap 2

Buổi tối hôm đó, cả căn nhà chung náo nhiệt hơn thường ngày
Chuyện Tả Kỳ Hàm bất ngờ mang về một cô bé khiến tất cả các anh em đều tò mò không thôi
Phòng khách đầy đủ mặt người. Nhóm anh lớn, nhóm anh hai và nhóm nam chính đều có mặt, còn Tiểu An thì ngồi co ro ở một góc ghế sofa, hai tay ôm chặt đầu gối, ánh mắt nhìn đám người lạ trước mặt đầy cảnh giác
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy... cậu tính sao? Giờ cô bé này ở đâu?
Uông Tuấn Hy
Uông Tuấn Hy
Nhà này phòng đủ dùng. Nhưng mà... các anh lớn, nhóm anh hai đều ở phòng đôi. Còn 5 người các cậu thì mỗi người một phòng riêng thôi đó, Kỳ Hàm, Hàm Thụy, Quế Nguyên, Bác Văn, Dịch Hằng
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ. Mà mấy đứa cặp đôi cũng không ai chịu tách phòng đâu. Dễ hiểu thôi
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Vậy chẳng phải chỉ có mấy ông là dư phòng sao?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nhìn chị ấy thế kia, ngủ ngoài sofa không ổn. Còn cho ngủ với mấy cặp đôi... sợ còn dọa chị ấy thêm:)))
Cả phòng trầm ngâm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đêm nay cứ để chị ấy ngủ phòng tôi đi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu chắc chứ? Mấy người trong giới lạnh lùng nhất là cậu đấy
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dù sao cũng là tôi đưa về
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy tạm chốt thế đi. Mỗi ngày chị ấy ngủ với một người trong nhóm chúng ta. Để tiện chăm sóc
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Chị... chị có thể... ngủ dưới đất cũng được... không làm phiền ai đâu...
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chị nhỏ, không ai nỡ để chị ngủ dưới đất đâu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Yên tâm đi, chúng tôi không phải người xấu // thở dài //
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhất định phải chăm sóc chị ấy đàng hoàng. Đây là người nhà từ giờ rồi
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đi thôi
Tiểu An rụt rè đứng dậy, theo sau anh, bước nhỏ nhẹ như mèo con
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Lần đầu tiên thấy Tả Kỳ Hàm dắt người về phòng // nhếch môi //
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ngày mai tới lượt ai đây? Cũng đáng mong đợi đấy
Cả phòng bật cười khẽ
Tiểu An bước vào, khựng lại. Đôi mắt ngơ ngác nhìn giường lớn giữa phòng, không dám tiến thêm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vào đi
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Chị... chị ngồi góc này cũng được... không làm phiền em đâu...
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Sao lúc nào cũng xin lỗi vậy? Ngủ ở giường, không ai trách chị
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Chị... không quen... người lạ chạm vào... // mắt đỏ hoe //
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không ai chạm vào chị đâu, chị cứ yên tâm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Giường lớn. Chị ngủ bên kia
Tiểu An lúng túng trèo lên, chui vào mép giường, hai tay ôm chăn cuộn tròn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nhỏ vậy mà hơn tôi một tuổi? // liếc nhìn //
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Dạ... chị... ngốc lắm... không ai thích...
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không có ai không thích
Tiểu An giấu mặt trong chăn, không dám trả lời
Tả Kỳ Hàm ngắm nhìn mái tóc rối bù ấy, khẽ lẩm bẩm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đúng là phiền phức
Đêm đó, trong căn phòng yên tĩnh
Tiểu An nằm thu lu trong chăn, hai tay ôm chặt đầu gối. Không khí xa lạ khiến cô càng thêm căng thẳng
Mỗi tiếng động nhỏ – tiếng gió bên ngoài cửa sổ, tiếng bước chân xa xa dưới tầng, tiếng đồng hồ tích tắc... đều khiến cô giật mình
Bên cạnh, Tả Kỳ Hàm im lặng, đang lật vài trang sách trong ánh đèn vàng dịu
Đôi mắt lạnh nhạt của anh thỉnh thoảng liếc sang bên kia giường. Cô bé đó... từ lúc lên phòng đến giờ chưa thả lỏng được chút nào
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chị không mệt sao? Cứ cuộn người mãi thế?
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Chị... không quen... nơi này...
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không ai làm hại chị. Cứ ngủ đi
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Ừm... cảm ơn em...
Khoé môi Tả Kỳ Hàm khẽ cong lên, đôi mắt vẫn sâu thẳm như thường ngày. Nhưng ngay lúc ấy, một âm thanh nhỏ vang lên từ bụng cô
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
"Ọt...ọt"
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Chị... không có đói đâu... thật mà... // đỏ mặt //
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nói dối cũng không biết cách
Anh đứng dậy, khoác áo mỏng rồi ra ngoài.Khoảng mười lăm phút sau, Tiểu An nghe thấy tiếng cửa mở nhẹ
Tả Kỳ Hàm mang vào một khay nhỏ: có bát mì nóng nghi ngút khói, thêm vài lát thịt và rau xanh
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dậy ăn
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Cái này...cho chị?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không lẽ cho tôi
Cô chần chừ một lát, rồi chậm chạp bò xuống giường, rón rén lại gần bàn, hai tay bưng bát mì
Hơi nóng phả lên mặt khiến đôi má trắng bệch của cô có chút hồng hào
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Cảm ơn em... chị... ăn sẽ rất ngoan...
Nhìn cô bé ăn mì một cách cẩn trọng, tay còn run run vì lạ lẫm, Tả Kỳ Hàm ngồi tựa lưng vào thành ghế, đôi mắt trầm lại
Trong lòng anh thoáng hiện một cảm giác khó gọi tên. Người ngốc thật. Nhìn yếu đến mức một trận gió thổi qua cũng bay mất.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Có cần tôi giúp không?
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Không... chị tự được... thật mà...
Nhưng tay cô lại lỡ làm rơi một miếng thịt xuống bàn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ăn từ từ thôi
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Chị... chị không giỏi mấy cái này... xin lỗi em...
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cứ xin lỗi mãi
Ăn xong bát mì nhỏ, Tiểu An rón rén bê khay ra ngoài. Nhưng Tả Kỳ Hàm đã đứng chặn trước cửa
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không cần. Để đó
Cô ngẩng mặt nhìn anh, mắt lấp lánh chút cảm kích
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Em... rất tốt với chị...
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không phải tốt, là vì chị hiện giờ là người nhà
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
" người nhà sao "
Câu nói đơn giản ấy khiến lòng Tiểu An như ấm lên một chút. Sau đó, cô ngoan ngoãn leo lên giường, nằm sát mép, hai tay lại vòng ôm lấy mình
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không cần đề phòng quá. Ngủ đi
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
...dạ...
Đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía anh hồi lâu rồi mới dám khép lại. Ngoài cửa sổ, gió đêm lùa qua những tán cây. Một căn phòng lạnh lẽo, nay có thêm một chút hơi thở mềm mại...
Tiểu An tỉnh giấc khi ánh nắng ban mai lách qua rèm cửa, nhẹ nhàng rơi lên gò má nhỏ nhắn của cô. Căn phòng rộng, sang trọng, mùi hương thanh mát thoang thoảng trong không khí. Nhưng thứ khiến cô bé chú ý nhất... là vòng tay đang siết chặt bên hông mình
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
A...// khẽ giật mình //
Cô ngước mắt nhìn lên – là gương mặt đang ngủ say của Tả Kỳ Hàm. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi ngày, dù trong giấc ngủ, đôi mày hơi nhíu lại như có điều phiền muộn
Cô bé cắn môi, cố gắng khẽ khàng dịch người ra, nhưng mỗi lần động đậy, cánh tay rắn chắc ấy lại càng siết chặt hơn
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Ưm... không được... chị ra ngoài... đói bụng rồi...// lí nhí với chính mình //
Mãi một lúc sau, khi ánh nắng chói hơn, Kỳ Hàm mới từ từ mở mắt. Ánh mắt lạnh lùng phóng thẳng vào đôi mắt to tròn đang sợ sệt nhìn anh
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chị tỉnh rồi?
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Dạ...đói bụng
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đi thôi. Xuống ăn sáng
Phòng khách rộng rãi dưới lầu hôm nay khá đông người. Ngoài các cặp đôi đã thức từ sớm, các anh đều có mặt mỗi người ngồi một góc bàn, hoặc lật báo, hoặc nghịch điện thoại, ai cũng mang dáng vẻ xa cách, lãnh đạm
Lúc Tiểu An theo sau Kỳ Hàm rón rén bước xuống, cả phòng im phăng phắc. Mắt của mọi người – đồng loạt dừng lại trên cô bé nhỏ nhắn
Tóc rối bù, áo ngủ dài che lấp bàn chân nhỏ, cặp mắt to tròn long lanh... nhìn rất giống một chú thỏ lạc đàn
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Ô... Tiểu An dậy rồi à? // cười //
Quang Tuấn Thần
Quang Tuấn Thần
Lại đây, ăn sáng luôn nè em
Nhưng khi cô bé còn đang ngơ ngác thì một giọng nói trầm vang lên
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngồi cạnh tôi
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
...Dạ...
Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh, hai tay ôm chặt góc áo
Bữa sáng là bữa buffet nhỏ, do nhóm anh lớn thuê đầu bếp về nấu. Mùi thức ăn thơm lừng khiến bụng cô bé kêu "ọt ọt". Mấy anh ngồi gần bật cười
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Em ấy đói rồi kìa
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tự lấy đồ ăn đi
Kỳ Hàm nhẹ nhàng nói, nhưng thấy cô cứ rụt rè không dám đứng lên, anh chau mày
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
...Chị chưa từng ăn buffet sao?
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Không...không biết
Mấy cặp đôi ngồi gần nghe xong, trong mắt thoáng qua chút đau lòng
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Để em bày cho nè // vui vẻ kéo Tiểu An đi //
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Đây là cháo, đây là bánh mì, còn đây là trứng, thịt nguội...
Tiểu An nghiêng đầu, ánh mắt long lanh đầy tò mò
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Cái này... chị ăn được hông? // chỉ vào món salad //
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Được chứ. Chị thử đi
Cô bé rón rén cầm dĩa trở lại bàn, hai tay cẩn thận bưng. Vừa đặt xuống thì Trương Hàm Thụy lặng lẽ gắp thêm vào bát cô một ít tôm nõn
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ăn thêm chút này. Dinh dưỡng tốt
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
...Cảm ơn em...// tròn mắt nhìn //
Câu "em" khiến Hàm Thụy sững người. Anh ngước lên nhìn cô bé gầy gò nhỏ bé trước mặt – là "chị", nhưng lại ngốc nghếch và mềm mại như thế
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tiểu An
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nếu có chuyện gì không hiểu có thể hỏi tôi
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
...Dạ...
Bữa ăn trôi qua trong không khí khá dễ chịu. Mặc dù các anh vẫn chưa quá thân thiện, nhưng mấy anh bé còn lại đều rôm rả chuyện trò, giúp cô bớt ngượng
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Hôm nay các anh đi làm hết hở?
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Ừm, chiều mới về
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Còn chị?
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
...Chị ở nhà... lau nhà... được không?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
...Không cần. Chị chỉ cần nghỉ ngơi. Không ai bắt ép chị làm gì hết // lạnh nhạt đáp //
Nhưng câu nói ấy... khiến lòng Tiểu An ấm áp lạ lùng. Từ nhỏ đến lớn... chưa từng có ai nói cô "không cần làm gì hết"
Bữa ăn kết thúc. Các anh lần lượt rời bàn, chuẩn bị đi làm. Tiểu An lặng lẽ nhìn theo, đôi mắt lấp lánh
Cô không biết sau bữa sáng ấy, trong lòng từng người đã có những rung động nhỏ... Một cô gái yếu ớt, ngây ngô... nhưng khiến người ta muốn che chở
Quang Tuấn Thần
Quang Tuấn Thần
Chị nhớ ở nhà ngoan nhé
Trương Tiểu An
Trương Tiểu An
Dạ...
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play