chap 1
Ánh đèn chói loá quét ngang khán phòng đấu giá sang trọng. Những tiếng cười nói, tiếng ly va chạm, tiếng thì thầm chen lẫn nhau, đầy phù phiếm
Tả Kỳ Hàm vốn chỉ định đi ngang, bị mấy người anh em trong giới kéo vào. Đôi mắt sắc lạnh của anh lười biếng lướt qua đám người, chẳng có hứng thú gì với mấy món đấu giá vớ vẩn này
"Tiếp theo! Món hàng đặc biệt nhất hôm nay một cô gái!"
Tiếng xì xào lập tức vang lên. Ai nấy đều đoán là “hàng” mua vui như những lần trước
Nhưng khi tấm màn nhung được vén lên – một cô gái nhỏ, gầy gò, làn da tái nhợt, khoác chiếc váy bạc màu xuất hiện
Cô gái run rẩy, hai tay ôm chặt trước ngực, ánh mắt ngơ ngác nhìn đám đông xa lạ
“Cô bé này... à không, cô gái này hơi... ngốc một chút.Nhưng rất ngoan, rất dễ bảo... Giá khởi điểm: 5 vạn”
“Ngốc thế kia mua về làm gì?"
// tiếng cười cợt vang lên không ngớt //
“Gầy như que củi... nhìn phát sợ”
Trương Tiểu An
... // sợ hãi nhìn quanh //
Tả Kỳ Hàm khoanh tay, ánh mắt thản nhiên, chợt dừng lại ở đôi mắt kia – một đôi mắt đầy hoảng sợ, phòng vệ, như con thú nhỏ từng bị giày vò đến tột cùng
Cả phòng nín lặng. Một cái tên như Tả Kỳ Hàm mà mở miệng, ai còn dám tranh?
Buổi đấu giá kết thúc chóng vánh
Sau buổi đấu giá, ở phía sau hội trường, một căn phòng riêng nhỏ hẹp
Tả Kỳ Hàm dựa người vào tường, đôi mắt lạnh nhạt nhìn người quản lý bên đấu giá đang dẫn Tiểu An tới
“Ngài Tả, đây là... cô gái mà ngài vừa chuộc về. Còn hợp đồng... tôi để trên bàn"
Anh liếc qua tờ giấy, không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt ra hiệu
Gã quản lý kéo cô bé tới. Tiểu An bị người ta lôi ra, cả người run rẩy, cánh tay vẫn siết chặt vạt váy cũ nát
Gã cười cợt, thúc vai cô bé một cái
"Đi theo đi! Không nghe lời thì cẩn thận đấy"
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Tả Kỳ Hàm chợt lạnh như băng. Một tiếng “cạch” vang lên
Ngón tay anh gõ nhẹ mặt bàn, giọng thản nhiên nhưng khiến người khác lạnh sống lưng
Tả Kỳ Hàm
Chạm vào người của tôi lần nữa, thử xem
"Dạ... không dám, không dám ạ"
Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô bé. Tiểu An co rúm người lại, vô thức lùi nửa bước
Tả Kỳ Hàm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia. Một tầng sợ hãi quá sâu... không phải do sinh ra đã ngốc, mà là... bị ép đến mức tổn thương
Trương Tiểu An
... Đi đâu ạ?
Tả Kỳ Hàm nói gọn lỏn, xoay người sải bước. Cô bé loạng choạng chạy theo anh, không dám chậm
Chiếc Rolls-Royce màu đen lướt qua dãy đèn phố. Trong khoang xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng kim đồng hồ nhích từng giây
Tả Kỳ Hàm ngồi bên trái, tay đặt trên vô lăng, một tay khẽ gõ nhịp
Tiểu An ngồi ghế phụ, cả người cứng đờ, hai tay nắm chặt vạt váy. Lúc xe lăn bánh, bả vai nhỏ run lên từng hồi rất nhẹ
Ánh đèn ngoài cửa kính phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Cô bé cúi thấp đầu, lặng lẽ như chiếc bóng
Tả Kỳ Hàm liếc nhìn, hơi cau mày.Rõ ràng... nếu là người bình thường, ngồi trong xe với anh thế này ít nhiều sẽ lén nhìn anh vài lần – không ngờ con bé này lại chẳng dám ngẩng đầu
Cô bé giật mình, nhỏ giọng
Trương Tiểu An
Chị... chị là Trương Tiểu An...
Trương Tiểu An
Dạ... hơn một tuổi...// rụt rè gật đầu //
Câu trả lời đơn thuần đến mức khiến Tả Kỳ Hàm nhất thời không nói gì. Không biết là ngốc thật, hay là... tổn thương thành thế
Tả Kỳ Hàm
Có ai thân thích không?
Trương Tiểu An
Không... không ai... Chị không... nhớ...
Tả Kỳ Hàm
Về sau, cứ ở tạm nhà tôi. Không ai bắt nạt chị được
Tiểu An ngước mắt nhìn anh lần đầu tiên – ánh mắt ngập ngừng, không dám tin, như thể lần đầu trong đời nghe thấy có người... che chở cho mình
Không khí trong xe vẫn lặng như tờ. Nhưng... sự lạnh lẽo trong mắt Tả Kỳ Hàm dường như đã dịu đi đôi chút
Xe chở cô thẳng về ngôi nhà chung. Cánh cổng sắt nặng nề chậm rãi mở ra
Chiếc xe màu đen vừa dừng lại trước sân biệt thự – ngôi nhà chung cực lớn nằm giữa khu phố sang trọng
Cổng sắt tự động từ từ mở ra
Trong phòng khách, các "anh em” tụ tập như thường lệ mỗi tối sau giờ làm - mặc dù ai cũng là tên tuổi đình đám trong giới giải trí, nhưng ở đây... họ bỏ lại ánh hào quang, trở về đúng nghĩa là anh em ruột thịt
Trương Quế Nguyên mặc sơ mi đen, đang ngồi ghế chính, tay lật từng trang sách.Dương Bác Văn ngồi vắt chéo chân trên sofa, ánh mắt thản nhiên nhìn ra cửa sổ.Trương Hàm Thụy vừa lau mồ hôi sau buổi tập gym, áo thun trắng bó sát, cơ bắp rắn chắc.Trần Dịch Hằng nằm dài trên ghế, nhắn tin lướt điện thoại
Nhóm anh hai và mấy người anh lớn cũng có mặt – trò chuyện rôm rả bên ly trà, thỉnh thoảng bật cười
Trí Ân Hàm
Anh Kỳ Hàm về rồi... hình như... mang người về... // chạy vào //
Vương Lỗ Kiệt
Tiểu Trí cần thận ngã đó em
Dương Bác Văn
Cậu ấy còn biết dẫn người về?
Trương Hàm Thụy
Lâu lắm mới thấy// cười nhạt //
Tả Kỳ Hàm sải bước vào đầu tiên. Sau anh, Tiểu An rụt rè đi theo – bước chân nhẹ, đầu cúi thấp, hai tay nắm chặt vạt váy bạc màu
Cô bé gầy gò, nhỏ thó, mặt mũi trắng bệch, ánh mắt len lén nhìn đám người xa lạ trước mặt
Không khí trong phòng... lập tức thay đổi
Dương Bác Văn
Hứng thú thật
Trương Hàm Thụy
Con bé bao nhiêu tuổi?
Trương Tiểu An
Chị...là Trương Tiểu An...hơn các em...một tuổi...
Một tiếng “chị” lạc giữa căn phòng toàn “nam thần”
Trần Dịch Hằng
Ồ... là chị sao? Chào chị Tiểu An // phì cười //
Dương Bác Văn
Xưng hô thú vị thật
Uông Tuấn Hy
Chị nhỏ này dễ thương ghê... nào, anh xoa đầu một cái-
Nhưng ngay lúc đó – Tiểu An giật nảy mình, hai tay giơ lên che đầu, giọng run run
Trương Tiểu An
Đừng... đừng đánh chị... xin đừng đánh chị...
Cả căn phòng lặng đi.Nét mặt các anh... lập tức trầm xuống
Trương Quế Nguyên
Đem người về... là thế này?
Tả Kỳ Hàm
Chị ấy bị ngược đãi. Chút nữa tôi sẽ cho người điều tra
Trương Hàm Thụy khẽ nhíu mày, ánh mắt chậm rãi lướt qua cô bé đang run rẩy, gầy đến mức cổ tay nhỏ hơn cả lòng bàn tay
Trần Dịch Hằng
Vậy từ nay ở cùng luôn?
Tả Kỳ Hàm
Không ai được bắt nạt
Trương Quế Nguyên
Vậy cứ tạm để ở đây. Dù sao... con bé cũng... đáng thương
Chẳng biết từ lúc nào, từng người trong nhà – vốn là những kẻ cực kỳ khó gần, lạnh lùng – đều có chút gì đó... bị lay động bởi cô bé ngốc nghếch nhưng tổn thương sâu sắc kia
Comments