[Cực Hàng] Có 1 Người Trong Thanh Xuân Của Tớ
Chương 3: Mình thích cậu rồi... đúng không?
Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân không còn như trước nữa.
Mỗi sáng đến lớp, việc đầu tiên là liếc về bàn cuối - xem Trương Cực đã đến chưa.
Nếu chưa, lòng sẽ thấy thiếu thiếu. Nếu rồi, thì lại không dám nhìn lâu.
Tôi khẽ nói, lúc đặt cặp xuống.
Cậu đáp, mắt vẫn dán vào cuốn sách.
Cậu chẳng thay đổi gì nhiều. Vẫn ít nói. Vẫn học giỏi. Vẫn lặng lẽ sống trong thế giới riêng.
Tôi bắt đầu viết tên cậu ra giấy, rồi lại vội vàng gạch đi.
Tôi ngồi học mà đầu óc cứ nghĩ tới dáng lưng cao gầy phía sau.
Tôi bắt đầu hỏi chính mình:
Tả Hàng
'Mình thích cậu rồi...đúng không?'
Giờ ra chơi, tôi cùng Tân Hạo lên thư viện.
Tôi lấy đại một quyển truyện tranh, nhưng mắt lại không đọc nổi chữ nào.
Tả Hàng
Nếu tứ thích một người,mà người đó không bao giờ để ý đến tớ... thì có nên tiếp tục không?
Tô Tân Hạo
Thế người đó là ai?
Hạo thở dài, rồi chống cằm nhìn tôi.
Tô Tân Hạo
Hàng à,thích thì cứ thích đi. Nhưng đừng làm mình khổ.
Tả Hàng
Còn nếu đã khổ rồi thì sao?
Tô Tân Hạo
Thì phải chấp nhận. Vì cậu chọn bắt đầu mà.
Tả Hàng
"Ừ, là mình chọn thích cậu. Là mình bắt đầu, cũng là mình tự gieo.
Chiều hôm đó,lớp tôi có giờ thể dục. Sân trường nắng như đổ lửa. Tôi chạy vài vòng là chóng mặt, đành xin phép đứng nghỉ.
Trương Cực đang đứng gần đó, vừa uống nước vừa nhìn sân bóng. Áo cậu ướt mồ hôi, tóc dính vào trán.
Tôi ngồi xuống ghế đá, vừa lau mặt vừa liếc trộm.
Bất chợt cậu quay sang, chìa chai nước ra:
Trương Cực
Uống không? Còn nửa chai.
Tả Hàng
Không, cảm ơn. Cậu uống đi.
Cậu nhún vai, rồi mở nắp uống nốt. Xong quay lại hỏi
Tả Hàng
Chắc do hôm qua ngủ muộn...
Trương Cực
Đừng cố sức. Mặt cậu tái lắm.
Tôi nhìn cậu. Trong mắt không có lo lắng gì rõ ràng, nhưng cái cách cậu nói - lại khiến tôi cảm thấy được để ý.
Chút thôi. Nhưng đủ để trái tim tôi rối tung lên.
Tả Hàng
"Tả Hàng ơi... Mày đang ảo tưởng cái gì thế?"
Tối đó, tôi về nhà, nằm dài trên giường, tay ôm gối và nghĩ về cậu.
Tôi nhớ ánh mắt ấy, giọng nói ấy. Nhớ câu "Đừng cố sức." Nhớ cả cách cậu đưa nước, dù chỉ là vô tình.
Tôi mở điện thoại, gõ vào khung tìm kiếm:
"Thích một người, mà không dám nói thì phải làm sao?"
Có hàng trăm kết quả. Nhưng chẳng cái nào giải đáp được cho cảm giác của tôi lúc này.
Tôi chẳng cần lời khuyên. Tôi chỉ muốn... một cái gật đầu từ ai đó rằng:
"Ừ, thích là được rồi. Không cần đáp lại, không cần hồi âm. Chỉ cần thích thôi, là đã đủ để thấy lòng rung lên mỗi khi nhớ đến cậu"
Hôm sau, khi tôi đến lớp, cậu đã ngồi sẵn, đang đọc sách.
Cậu gật đầu, trả lời nhẹ như gió:
Tôi ngồi xuống ghế, lòng tự nhiên ấm lên.
"Tôi không biết những ngày sau sẽ ra sao.
Chỉ biết hiện tại, tôi đang thích một người tên là Trương Cực.
Và cậu... đang ngồi ngay sau tôi."
Comments