Máu nhuộm đêm tuyết

Chương 3: Máu nhuộm đêm tuyết

Tác giả: Ninh Ninh

Gió đêm gào rít, cuốn từng hạt tuyết bay mịt mờ giữa không trung, lạnh lẽo đến thấu xương. Trên con đường núi vắng vẻ, Tạ Uyên Nhi cắn chặt môi, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, bước chân gấp gáp như muốn chạy trốn khỏi quá khứ và số phận nghiệt ngã. Trong đôi mắt đẫm lệ của nàng, ngọn lửa hận cùng quyết tâm bùng cháy dữ dội.

[Nếu ông trời cho ta cơ hội làm lại từ đầu, kiếp này ta tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào kết cục thảm khốc như trước. Ta sẽ không để bất kỳ ai giẫm nát vận mệnh của mình nữa. Nếu quả thực là một năm trước… vậy thì, Lăng Ngọc, chàng vẫn còn sống. Chàng vẫn còn sống!]

Ý nghĩ ấy khiến tim nàng đập loạn nhịp. Nhưng bước chân chưa kịp dừng lại thì phía trước bỗng xuất hiện một toán người, tay cầm đao sáng loáng, chặn ngang đường. Bóng dáng cao lớn của bọn chúng hiện lên giữa màn tuyết trắng khiến nàng bất giác khựng lại, bàn tay run rẩy.

Một giọng nói trầm thấp, mang theo tia nham hiểm vang lên phía sau bọn họ:

“Phu nhân định đi đâu? Hay là muốn quay về Đế Thành, làm thế tử phi của ai đó?”

Cái tên quen thuộc vang lên như nhát dao đâm vào tim. Nàng quay phắt lại, ánh mắt trừng lớn.

“Thẩm Văn Uyên!”

Hắn ta chậm rãi bước ra từ bóng tối, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh.

“Ngươi chính là con mồi mà ta rình rập bấy lâu nay. Tạ Uyên Nhi, ngươi đừng tưởng có thể thoát khỏi tay ta. Ngươi còn dám đánh ta, khiến ta suýt nữa trắng tay… Ngươi thật đáng chết!”

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, giọng nói nghiến răng ken két như dã thú.

Uyên Nhi cười nhạt, trong nụ cười chất chứa cả sự khinh bỉ và nỗi đau:

“Thẩm Văn Uyên, cha ta đã cưu mang, nuôi dưỡng và dạy dỗ ngươi. Ngươi biết rõ ta và thế tử Bắc Vương có hôn ước từ nhỏ, vậy mà còn xúi giục ta bỏ trốn cùng ngươi. Đối với cha ta, đối với nhà họ Tạ, ngươi còn mặt mũi nào nói đến khí nghĩa nữa?”

Khuôn mặt Thẩm Văn Uyên méo mó vì tức giận:

“Ngươi! Chính ngươi tự không biết xấu hổ. Đêm nay, ngươi chỉ có hai con đường, đi theo ta, hoặc là chết ở đây!”

Tuyết lạnh thổi lùa vào mái tóc rối bời của nàng, nhưng trong ánh mắt ấy, sợ hãi dần nhường chỗ cho sự kiên định. Nàng bật cười chua chát:

“Ngươi nghĩ ngươi có thể đưa ta rời khỏi đây sao?”

“Ý ngươi là gì?” Thẩm Văn Uyên nhíu mày.

Nàng đảo mắt nhìn qua đám người đi cùng hắn, bình thản cất giọng:

“Mắt sâu mũi cao, thân hình to lớn… đây căn bản không phải là sơn tặc ven biên. Họ là người Tây Lương. Nơi này gần biên giới, ngươi tưởng quan quân đều bị bịt mắt hết rồi sao?”

Hắn thoáng sững lại, nhưng ngay sau đó lại cười khẩy, chẳng hề nao núng:

“Uyên Nhi, ngươi thật thông minh, nhưng đáng tiếc… thông minh quá lại thành họa. Ngươi vốn sinh ra xinh đẹp, ta định tha cho ngươi một mạng, cùng ngươi hưởng phú quý vài tháng. Nhưng nay… ha, ngươi chỉ có thể thành món quà cho bọn chúng.”

Hắn lạnh lùng phất tay: “Tặng các ngươi đấy. Đảm bảo trước khi trời sáng nàng ta phải chết.”

Đám thổ phỉ nghe vậy liền cười rộ, tiếng cười dâm đãng vang vọng cả ngọn núi.

Một tên trong bọn khinh khỉnh nhìn nàng:

“Tiểu nương xinh đẹp thế này, chết đi thật uổng.”

Chúng tiến lại gần, từng bước ép nàng lùi về phía sau. Mỗi bước chân chúng dẫm lên tuyết nghe rợn người, còn nàng, bàn tay run run siết chặt lấy vạt áo, giọng run rẩy cảnh báo.

“Đừng… lại gần!”

Một bàn tay thô bạo vươn ra, định chạm vào nàng. Nhưng đúng lúc ấy “Vút!”

Một mũi tên sắc bén xé gió, cắm phập vào bàn tay kia. Máu phun ra đỏ tươi trên nền tuyết trắng. Tên kia hét lên thảm thiết:

“Aaa! Tay ta!”

Uyên Nhi choáng váng, ngẩng đầu về phía mũi tên vừa bắn tới. Trong màn đêm mịt mùng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, lẫn cùng tiếng gió vần vũ.

Một bóng người trong bộ hỉ phục đỏ rực như lửa từ xa cưỡi ngựa lao đến, cây thương sắt trong tay sáng loáng dưới ánh trăng, chỉa thẳng vào cổ họng Thẩm Văn Uyên.

Ánh mắt nàng bỗng nhòa đi. Là chàng… là người nàng tưởng đã mất…

“Lăng Ngọc!”

Thẩm Văn Uyên mặt cắt không còn giọt máu, lui từng bước. Đám người phía sau hắn thì hoảng loạn thất sắc.

“Quân… quân Lăng gia! Là quân của nhà họ Lăng!”

Một tên thuộc hạ run rẩy kéo tay áo hắn:

“Công tử! Quân Lăng ở biên cương hùng mạnh, chúng ta không phải đối thủ. Mau rút thôi!”

Thẩm Văn Uyên nghiến răng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh băng của Lăng Ngọc, cuối cùng đành hạ lệnh:

“Rút! Rút nhanh!”

Đám người vội vã bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Lăng Ngọc không đổi sắc, giọng trầm lạnh lẽo vang lên như lệnh trời: “Đuổi theo! Giết sạch!”

Tiếng vó ngựa rầm rập, quân Lăng từ bốn phía tràn ra, ánh đao loang loáng, tiếng hét chém giết vang vọng trong gió tuyết. Tuyết trắng đêm ấy, nhanh chóng bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Uyên Nhi đứng đó, đôi mắt long lanh nhìn bóng chàng trong hỉ phục đỏ rực giữa chiến trận. Giữa bão tuyết mịt mờ, bóng dáng ấy như một ngọn lửa, soi sáng cả bầu trời đêm tối tăm…

Chapter
1 Kẻ phản bội
2 Trở lại đêm tân hôn
3 Máu nhuộm đêm tuyết
4 Lời thề
5 Phòng tân hôn hôn lạnh lẽo
6 Bí mật trong thư khố
7 Sóng gió Thanh Phong yến
8 Ngọn lửa tiệc Thanh Phong
9 Âm mưu ngầm
10 Đằng sau cánh cửa
11 Ai là lão vương phi của ngươi?
12 Quyền trong tay ai
13 Đêm tân hôn không trọn vẹn
14 Thử thách
15 Khiêu khích trong đêm
16 Phu quân giận rồi
17 Ngàn lời một nổi nhớ
18 Ngọn nến và phong thư
19 Hồi môn
20 Hòm quà kim quất
21 Bất ngờ
22 Danh vị được khẳng định
23 Gia sản
24 Món nợ của máu
25 Đòi lại công bằng
26 Dấu vết của quá khứ
27 Hồi ức trong men say
28 Lá thư năm ấy
29 Nụ hôn trong mem say
30 Ký ức biên cương năm ấy
31 Gió và cát ở Bắc Cương
32 Vực sâu
33 Huyết mạch giao hòa
34 Tái ngộ giữa kinh thành
35 Dây tơ đã buộc
36 Âm mưu trong bóng tối
37 Trường săn Nam Sơn
38 Ánh mắt bên bàn trà
39 Mưu kế dưới tàn khói trắng
40 Vén bức màn đêm
41 Dư độc hoàng tuyển
42 Gương bên phải
43 Người xưa
44 Ly rượu bị từ chối
45 Dấu vết của gian tế
46 Lời hứa năm đó
47 Giữa hai lưỡi gươm
48 Không lối thoát
49 Hoàng Lăng gió lạnh
50 Câu nào mới là thật!
51 Đêm dài của lời thú nhận
52 Chưa kịp nói lời tạm biệt
53 Thư hòa ly
54 Bóng đêm ở trạm dừng lưu đày
55 Lấy công chuộc tội
56 Phò mã Tây Lương tương lai
57 Bóng dáng quen thuộc
58 Nụ hôn trong bóng tối
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Kẻ phản bội
2
Trở lại đêm tân hôn
3
Máu nhuộm đêm tuyết
4
Lời thề
5
Phòng tân hôn hôn lạnh lẽo
6
Bí mật trong thư khố
7
Sóng gió Thanh Phong yến
8
Ngọn lửa tiệc Thanh Phong
9
Âm mưu ngầm
10
Đằng sau cánh cửa
11
Ai là lão vương phi của ngươi?
12
Quyền trong tay ai
13
Đêm tân hôn không trọn vẹn
14
Thử thách
15
Khiêu khích trong đêm
16
Phu quân giận rồi
17
Ngàn lời một nổi nhớ
18
Ngọn nến và phong thư
19
Hồi môn
20
Hòm quà kim quất
21
Bất ngờ
22
Danh vị được khẳng định
23
Gia sản
24
Món nợ của máu
25
Đòi lại công bằng
26
Dấu vết của quá khứ
27
Hồi ức trong men say
28
Lá thư năm ấy
29
Nụ hôn trong mem say
30
Ký ức biên cương năm ấy
31
Gió và cát ở Bắc Cương
32
Vực sâu
33
Huyết mạch giao hòa
34
Tái ngộ giữa kinh thành
35
Dây tơ đã buộc
36
Âm mưu trong bóng tối
37
Trường săn Nam Sơn
38
Ánh mắt bên bàn trà
39
Mưu kế dưới tàn khói trắng
40
Vén bức màn đêm
41
Dư độc hoàng tuyển
42
Gương bên phải
43
Người xưa
44
Ly rượu bị từ chối
45
Dấu vết của gian tế
46
Lời hứa năm đó
47
Giữa hai lưỡi gươm
48
Không lối thoát
49
Hoàng Lăng gió lạnh
50
Câu nào mới là thật!
51
Đêm dài của lời thú nhận
52
Chưa kịp nói lời tạm biệt
53
Thư hòa ly
54
Bóng đêm ở trạm dừng lưu đày
55
Lấy công chuộc tội
56
Phò mã Tây Lương tương lai
57
Bóng dáng quen thuộc
58
Nụ hôn trong bóng tối

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play