Chương 3: Đây là đâu?

Năm 520 trước công nguyên, phủ Mạc gia, Triệu quốc

- Các ngươi mau treo cái này lên cửa đi, chữ Hỷ hãy dán lên cửa...chậu hoa này mang vào trong đi!

- Quản gia...rương hồi môn này để ở đâu?

- Mang vào tiền sảnh đi!

Cái không khí ồn ào, tấp nập người qua kẻ lại, người nào cũng bận rộn luôn tay luôn chân không ngơi nghỉ. Phải chăng nơi này đang sắp có tiệc mừng gì không?

Bên trong gian phòng yên tĩnh, mùi hoa Lê đang len lỏi qua khe cửa tỏa hương khắp phòng, rèm châu được giăng lên, trên giường một cô nương đang nằm bất động như đang ngủ. Bên cạnh một người phụ nữ đang ngồi nắm lấy tay của cô ấy, gương mặt âu sầu đến não lòng.

- Phu nhân...người đã ngồi ở đây hai ngày rồi! Người hãy về phòng nghỉ ngơi một lát, hay chí ít là ăn một chút gì đi ạ!

- Đứa trẻ tội nghiệp, sắp đến ngày thành thân mà lại đổ bệnh như thế! Không biết mối hôn sự này liệu có thành hay không?

Cô gái nhỏ bên cạnh không đáp lại chỉ thở dài như đang đồng cảm với sự sầu não của Mạc phu nhân. Mạc phủ chỉ có một mình Mạc Thanh Cơ là con gái, từ nhỏ đã nuông chiều hết mực, hôm nay cô ấy nằm dài đổ bệnh dĩ nhiên sẽ đau lòng.

Bên ngoài phủ vẫn tích cực chuẩn bị hôn lễ, để mà nói về mối hôn sự này thì có quá nhiều điều cần biết. Phan gia là một gia đình danh giá, Phan Duật là một thái y trẻ tuổi được hoàng thượng xem trọng. Có thể nói với y thuật của hắn đã nhiều lần cứu được hoàng thất thoát khỏi nguy kịch. Vì lẽ ấy mà mối hôn sự của y cũng do hoàng thượng chỉ hôn.

Năm đó, trong buổi tiệc rượu mừng ngày trung thu, Phan Duật nhìn thấy ái nữ Mạc phủ đã đem lòng tương tư. Nhưng có vẻ trong lòng cô nương kia đã có ý trung nhân nên khước từ Phan Duật, nên nhân lúc lập được đại công lớn y đã không ngần ngại cầu xin hoàng thượng được chỉ hôn với Thanh Cơ.

Hôm nhận được thánh chỉ ban hôn, Thanh Cơ vì tức giận mà ngã bệnh đến nay đã gần nửa tuần trăng. Lệnh vừa khó có thể làm trái ý, huống chi ai cũng biết Phan Duật nếu đã muốn thứ gì nhất định sẽ phải có cho bằng được bằng mọi cách. Vì lẽ đó nên Mạc gia không thể làm trái thánh lệnh, đều là mệnh quan triều đình nhưng so với thái y kia, Mạc Tĩnh chỉ là một mệnh quan nhỏ bé.

Nói đi cũng nên nói lại, Phan Duật dù có xấu tính nhưng tâm của hắn chưa từng nghĩ đến việc hại người khác để đạt được mục đích của bản thân. Chắc vì vậy mà hắn ta lại được hoàng thượng xem trọng. Hoàng thượng vốn đi cũng còn trẻ, năm tiên đế băng hà y chỉ mới 18 tuổi, cai trị quốc gia đã được 10 năm, quốc gia phồn thịnh, bách tính an nhàn. Việc hoàng thượng và Phan Duật thân thiết với nhau cũng là điều dễ hiểu.

Người trẻ luôn cần có bạn hữu để cùng thưởng trà, cùng đàm đạo chuyện thế thái nhân tình là chuyện bình thường. Chắc vì lẽ ấy mà hoàng thượng lại muốn người bạn tốt của mình có được ta trung nhân, y đã ban hôn cho Phan Duật như một lời chúc phúc.

Trên dưới Mạc gia vẫn tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, điều khiến họ dừng lại là chiếc kiệu lớn dừng ở cổng. Phan Duật đến...hơn nửa tháng nay bóng dáng cao gầy cùng bộ y phục màu xanh đen như đã quá đỗi quen thuộc với nơi này. Y đến đây mang theo một hòm thuốc, bên trong có cả những dụng cụ để trị bệnh. Y đến để trị bệnh cho hôn thê của mình...

- Mạc phu nhân...Duật nhi đến trễ...

- Phan thái y đến rồi sao? Con bé nó vẫn chưa...

Y không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống giường, kê gối nhỏ lên cổ tay cô nương nằm trên giường mà bắt mạch. Từng cử chỉ của hắn không chút dư thừa, sau đó là xem tròng mắt cô có thay đổi gì không, tiếp đến là đút cho cô vài muỗng thuốc. Dáng vẻ ân cần này của y chắc chỉ dành cho mỗi Thanh Cơ, bệnh nhân của y đôi khi còn chưa được y tự tay sắt thuốc.

- Hôm nay trông nàng ấy đã có tiến triển hơn rồi. Mạch đập cũng có lực hơn, nhạc mẫu đại nhân đừng quá lo lắng mà tổn hại đến sức khỏe!

- Phan thái y...đa tạ ngài đã tận tình chăm sóc Thanh Cơ nhà chúng ta!

- Ể...lạy này của người Duật nhi không nhận nổi đâu! Nàng ấy đằng nào cũng sắp gả vào Phan gia, trở thành thê tử của Duật nhi! Chăm sóc nàng ấy là chuyện phải làm...

- Thanh Cơ thật may mắn khi gặp được phu quân như ngài!

- Sau này người cứ gọi con là Duật nhi, chúng ta là người nhà không cần phải xa lạ như vậy! Cũng đã trễ rồi, Duật nhi xin phép cáo từ!

Mạc phu nhân gật đầu rồi dặn Lam Nhi tiễn khách

- Lam Nhi, ngươi tiễn cô gia ra ngoài đi!

- Dạ phu nhân!

Lam Nhi quay ra rồi cất giọng

- Cô gia...mời theo lối này!

Phan Duật đi trước, bóng dáng của y cũng khất dần rồi hoà vào ánh hoàng hôn tím phớt của nền trời. Nam nhân này trước giờ chẳng vì ai mà để tâm đến vậy, nhất là với nữ nhân, hắn chưa từng để mắt đến. Vậy mà hôm nay lại tự mình chăm sóc cho Thanh Cơ...

Hot

Comments

forever together

forever together

Thật ra ban đầu nghe việc ảnh xin hoàng thượng ban hôn em có hơi... không thích lắm, nhưng cách ảnh nói chuyện với Mạc phu nhân, cách ảnh chăm sóc thê tử của ảnh thật sự là dịu lắm, đổi ý, mong kết đẹp cho hai người, dẫu có phần ngang trái.

2025-07-11

1

forever together

forever together

Thanh Cơ bất lực vì không thể đến với người mình thương, A Duật không biết có đau lòng không, nhưng chứng kiến người mình đen lòng yêu đổ bệnh vì không muốn lấy mình, chắc cũng đau lắm, nhỉ.

2025-07-11

1

Nhật Hạ

Nhật Hạ

ee mới có mấy chap mà thấy hay nhaaa

2025-06-21

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play