C2: Chúng Mình Là Mặt Trăng và Mặt Trời

Giờ ra chơi đầu tiên trôi đến nhanh hơn Rouie tưởng. Khi chuông vang lên, cả lớp bắt đầu tản ra đi lấy đồ ăn hoặc kéo nhau tụ tập trò chuyện
Rouie vẫn còn hơi co người trong ghế, nhưng Laville đã đứng dậy, quay sang với nụ cười quen thuộc
Laville (em trai Zata)
Laville (em trai Zata)
Căn tin hôm nay có tokbokki. Cậu có muốn thử không?
Nghe đến món ăn Hàn nóng hổi, cay nhẹ và thơm lừng, Rouie khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên chút tò mò lẫn bối rối
Vài phút sau, cả hai đã ngồi ở bàn dài dưới gốc cây gần căn-tin, mỗi người một khay tokbokki nghi ngút khói
Laville (em trai Zata)
Laville (em trai Zata)
//vừa ăn vừa quay sang// Món này hơi cay, nhưng ăn lúc còn nóng thì ngon hơn. Nếu cậu không ăn được cay thì… để tớ ăn giúp phần nước sốt?
Rouie chưa kịp trả lời thì một giọng nói reo lên từ phía sau
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
Không ngờ luôn á! Mới ra chơi mà đã thấy hai người trốn góc ăn riêng rồi nha~
Teeri xuất hiện với hộp sữa đậu trong tay, ánh mắt tinh nghịch nhìn cả hai
Đi bên cạnh cô là Zata – mái tóc xám tro nhẹ rối, dáng cao gầy, bước chân ung dung như chẳng hề để tâm chuyện thế gian
Rouie
Rouie
//lập tức rướn người dậy, mắt sáng lên// Teeri...
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
//trêu đùa, đưa tay xoa nhẹ đầu Rouie// Được ăn tokbokki cùng Laville nhaaa~ Rouie tiến bộ rồi đó~
Zata lúc này đứng cạnh Laville, liếc sang rồi hỏi vu vơ
(bạn Tulen)
(bạn Tulen)
Làm bạn với em tôi cũng cực ghê ha?
Laville (em trai Zata)
Laville (em trai Zata)
//nhún vai cười// Cũng… không tệ lắm
Zata cười khẽ, rồi chuyển mắt sang Rouie đang ngồi kế bên em trai mình – cô gái nhỏ với đôi mắt to tròn như nai con, gương mặt ửng nhẹ như thể vừa bị nắng chạm vào
Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi cạnh Teeri và bắt đầu ăn bánh cá nóng
Không khí nhẹ nhàng dần lan ra, như thể mọi chuyện rối ren buổi sáng chưa từng xảy ra
---
Teeri đang hăng hái kể lại màn giới thiệu lớp đầy “bóng gió đe dọa” của lớp trưởng lớp cô
Còn Rouie thì vừa ăn tokbokki vừa thỉnh thoảng nhìn Laville rồi quay đi – như thể ánh mắt cậu ấy cũng có thể khiến cô lúng túng mà đỏ mặt
Nhưng chưa yên ổn được bao lâu, từ xa có hai dáng người tiến lại – một người tóc bạch kim hơi rối, gương mặt cau có như thể vừa bước ra từ một cơn ác mộng chưa ngủ đủ
Và người còn lại trông bình thản hơn nhiều, tóc nâu sẫm được cột hờ sau gáy, miệng cười dịu dàng
Tulen (nam thần)
Tulen (nam thần)
Ê, Zata. Cho mượn ít tiền ăn sáng đi, hôm nay quên ví trong ký túc rồi
Tulen lên tiếng, giọng bực dọc như thể chuyện quên ví là lỗi của cả thế giới
(bạn Tulen)
(bạn Tulen)
//lắc đầu lười biếng// Không có. Hôm qua ông đã mượn rồi, tính cộng dồn nợ à?
Murad (anh Tulen)
Murad (anh Tulen)
//bật cười nhỏ// Thôi mà, Zata. Sáng nào nó cũng quên ví, nhưng tối nào cũng nhớ… gọi trà sữa ship về phòng đấy
Trong lúc câu chuyện dở dang, ánh mắt Tulen thoáng liếc ngang – và ngay lập tức sầm lại khi thấy Rouie đang ngồi ăn cạnh Laville
Ánh mắt cô vừa bắt gặp ánh nhìn đó thì lập tức hoảng lên như chú mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi
Tulen (nam thần)
Tulen (nam thần)
//nhíu mày, giọng gắt gỏng// Lại là cô? Nhìn gì mà nhìn? Đừng tưởng trốn ở góc này thì tôi không thấy nhé
Tulen (nam thần)
Tulen (nam thần)
Bộ thích theo dõi tôi à? Hay muốn xin lỗi cũng phải kéo cả bạn bè tới chứng kiến?
Rouie run lên, bàn tay siết đũa đến trắng bệch. Laville lập tức nghiêng người như chắn giữa cô và Tulen, nhưng trước khi cậu kịp nói gì—
CỐC!
Murad giơ tay cốc thẳng lên đầu Tulen, ánh mắt vẫn dịu như gió thu, miệng vẫn cười nhẹ
Murad (anh Tulen)
Murad (anh Tulen)
Em trai ngoan, anh bảo bao nhiêu lần rồi, sáng ra mà đã muốn gây sự thì ăn trước đã. Để bụng đói là cái đầu cũng đói theo đấy
Tulen (nam thần)
Tulen (nam thần)
//quay phắt sang// Anh—!
Murad vẫn giữ giọng ôn hòa, tay khoác vai cậu em đang bốc hỏa
Murad (anh Tulen)
Murad (anh Tulen)
Nào nào, bớt cáu, anh mua cơm nắm cho, chịu không? Em càng nói, mặt cô bé kia càng sắp khóc đến nơi rồi kìa
Tulen quay lại, bắt gặp đôi mắt Rouie đang rưng rưng, môi mím chặt như cố không bật khóc
Anh sầm mặt, định nói thêm nhưng… lạ thay, lại quay phắt đi, nhét tay vào túi áo khoác
Tulen (nam thần)
Tulen (nam thần)
//lầm bầm, sải bước bỏ đi// Thôi, khỏi xin. Nhịn ăn sáng luôn
Murad nhún vai như quen với cảnh này, rồi quay lại mỉm cười với nhóm của Zata
Murad (anh Tulen)
Murad (anh Tulen)
Xin lỗi nha, thằng em anh nó khó ở sẵn rồi. Nhưng có gì đừng ngại gọi anh, trừ lúc đang tắm ra là lúc nào anh cũng chịu lắng nghe hết
Teeri bật cười khúc khích, còn Zata chỉ lắc đầu
(bạn Tulen)
(bạn Tulen)
Hai người đó đúng là hai cực từ tính – để gần nhau là bắn điện chết người
Laville (em trai Zata)
Laville (em trai Zata)
//nghiêng đầu hỏi nhỏ Rouie// Ổn không? Nếu sợ, từ giờ tớ dời chỗ ngồi lên gần cửa sau cũng được…
Rouie lắc đầu, khẽ cười – yếu ớt nhưng kiên cường hơn ban nãy
---
Tiết học giữa buổi, giáo viên vẫn chưa đến. Cả lớp rì rầm tiếng nói chuyện nhỏ, một vài bạn tranh thủ ngủ gục trên bàn hoặc nghịch thiết bị học tập
Rouie ngồi ở góc bàn bên cửa sổ, hai tay siết chặt chiếc bút, lòng bàn tay đã ướt mồ hôi từ lúc nào
Cô cảm thấy khó thở, không khí trong lớp như bị nén lại, mọi ánh nhìn dù vô tình hay không cũng khiến cô hoảng hốt
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm, đứng dậy, từng bước rón rén tiến lên bàn giáo viên nơi Ishar đang ngồi ghi chép
Rouie
Rouie
I-Ishar... mình... mình ra ngoài một lát được không…?
Ishar không hỏi nhiều, chỉ liếc qua Rouie rồi gật nhẹ đầu. Giọng cô bình thản nhưng đầy quan sát
Ishar (lớp trưởng)
Ishar (lớp trưởng)
Đi đi. Cần thì cứ ngồi lại ngoài hành lang, đừng ép mình quá
Rouie lí nhí cảm ơn, rồi quay đi nhanh như trốn chạy
---
Hành lang trống trải, tiếng giày vang nhẹ theo bước chân nhỏ bé của cô. Khi đến gần nhà vệ sinh nữ ở cuối dãy, Rouie khẽ thở phào… nhưng rồi sững lại
Ngay trước cửa phòng vệ sinh nam, Tulen đang đứng tựa lưng vào tường, tay nhét túi, đầu cúi xuống như đang chờ ai
Ánh nắng rọi qua khe cửa sổ khiến mái tóc bạch kim của anh lấp lánh như băng lạnh
Và rồi ánh mắt anh ngẩng lên, đúng lúc Rouie cũng nhìn sang. Không gian như ngừng lại trong vài giây
Rouie theo bản năng khựng lại, đôi mắt mở to như con thỏ nhỏ gặp phải ánh mắt của sói
Nhưng thay vì nổi điên, Tulen chỉ nhíu mày nhẹ, không rõ là khó chịu hay… ngại ngùng
Tulen (nam thần)
Tulen (nam thần)
//lắc đầu, thở dài// Lại là cô nữa? Đi đâu cũng đụng mặt
Giọng anh không còn gắt gỏng như trước, mà khô khốc, lười biếng và có chút gì đó… bối rối
Có lẽ do hồi nãy bị Murad cốc đầu, hoặc do đôi mắt to tròn rưng rưng của cô cứ ám ảnh anh từ sáng đến giờ
Tulen (nam thần)
Tulen (nam thần)
//khoanh tay// Đừng nhìn tôi kiểu sắp khóc nữa. Bộ gặp ai cũng sợ vậy à?
Rouie giật mình, cúi đầu xuống ngay, tay siết chặt gấu váy. Nhưng cô không bỏ chạy như thường lệ. Cô chỉ đứng im… như đang cố giữ mình bình tĩnh
Tulen (nam thần)
Tulen (nam thần)
//nhíu mày// Tch...Thôi… đừng đứng đực ra đây. Muốn đi thì đi lẹ lên
Nói xong, anh quay mặt đi, mắt nhìn chỗ khác như thể sợ chính mình sẽ nói thêm điều gì không cần thiết
Rouie rụt rè bước nhanh về phía cửa phòng vệ sinh nữ, trái tim vẫn đập dồn như trống trận
Nhưng khi sắp vào trong, cô lén quay đầu lại nhìn – và thấy Tulen vẫn đứng đó, nhưng ánh mắt đã không còn hướng về cô
---
Mặt trời đã bắt đầu khuất bóng sau dãy mái ngói đỏ cam của khu ký túc xá học viện Carano
Ánh hoàng hôn rải nhẹ trên những hàng cây dài, đổ bóng xuống con đường lát gạch nơi hai cô gái đang sánh bước trở về
Rouie bước từng bước nhỏ, gấu váy nhẹ bay theo gió, gương mặt vẫn còn thấp thỏm như một chú mèo con vừa thoát ra khỏi một cái hộp kín
Cô không nói gì, chỉ thi thoảng cúi đầu liếc nhìn mũi giày mình rồi lại ngẩng lên nhìn trời
Teeri – vẫn vui tươi như mọi khi – vừa đi vừa thổi bong bóng từ chiếc kẹo cao su vị dâu, rồi quay sang nhìn bạn thân
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
Rouie à… đừng để bụng chuyện Tulen nhé. Ảnh không phải người xấu đâu, chỉ là... hay cọc thôi
Rouie
Rouie
//cắn môi, lí nhí// Anh ấy… lúc nào cũng cau có…
Teeri cười khúc khích, giơ tay xoa đầu Rouie như dỗ dành một con mèo nhút nhát
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
Thì đó là lớp vỏ bọc mà! Tulen không giỏi giao tiếp như Murad, với lại... cũng từng có chuyện trong quá khứ nữa
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
Anh ấy dựng cái lớp ngoài lạnh tanh như băng chỉ để không ai thấy mình từng yếu đuối thôi
Rouie
Rouie
//ngẩn ra, chớp mắt nhẹ// …Yếu đuối?
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
//nghiêng đầu// Ừ. Tớ cũng không biết chi tiết, nhưng nghe Murad kể sơ sơ, hồi nhỏ Tulen hay bị bắt nạt, lại ít nói, nên lớn lên thành ra cứ cố mạnh mẽ quá đà ấy
Rouie gật gật đầu như hiểu được một chút, nhưng rồi vẫn nhỏ giọng
Rouie
Rouie
Nhưng anh ấy vẫn… đáng sợ
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
Haizz~ Rouie của tớ đáng yêu thật đấy
Teeri véo nhẹ má cô một cái, khiến Rouie lập tức đỏ mặt
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
Chẳng qua cậu gặp trúng một tsundere kinh điển thôi. Ngoài cọc trong mềm, miệng mắng người nhưng tay thì đi mua khăn giấy cho người ta khóc. Đó là phong cách sống của Tulen!
Rouie
Rouie
//ngơ ngác// …Tsun…dere?
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
//cười rạng rỡ// Chính hiệu luôn nha! Loại này cứ tưởng lạnh lùng khó gần, nhưng thật ra lúc quan tâm thì vụng về muốn xỉu luôn
Teeri (bạn thân)
Teeri (bạn thân)
Nói là ghét, nhưng lỡ cậu khóc chắc lại tìm cách giúp giấu đi không cho ai thấy
Nghe đến đó, Rouie bất giác nhớ lại… đôi mắt của Tulen sáng nay – khi anh không nỡ nhìn cô sắp khóc mà quay đi lầm bầm “Thôi khỏi xin, nhịn ăn sáng luôn”
Tim cô hơi rung lên. Một chút
Không phải rung động – mà là… rung nhẹ như chiếc chuông gió bị làn gió nhẹ khẽ chạm vào

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play