Chapter 4

Một tuần sau buổi biểu diễn, mọi thứ như trôi đi trong dòng nhạc êm đềm và những thói quen mới. em không còn né tránh, anh cũng không còn mơ hồ.
Họ vẫn không gọi tên mối quan hệ – nhưng ánh mắt đã khác. những tin nhắn đã khác. và cả cách anh chơi nhạc, cũng không còn vướng nỗi buồn mơ hồ như trước
Thay vào đó là những âm thanh có hình dáng rõ ràng: ấm áp, chờ đợi, và an tâm
Một buổi chiều, em đến sớm hơn thường lệ. em muốn gây bất ngờ cho anh , mang theo cả một hộp cơm tự tay làm – dù cũng chỉ là vài món đơn giản. trong lòng em, hôm nay thật nhẹ. gió mát, trời xanh, và nụ cười của mình đã không còn sợ sệt
Nhưng khi đẩy cửa phòng thu, em khựng lại
Trong phòng có hai người Anh – và cô gái hôm trước
Cả hai đang ngồi sát bên nhau trước chiếc piano, bàn tay anh đặt lên phím đàn, tay cô gái giữ trang giấy có ghi lời bài hát
Không ai nói gì lớn tiếng, không có gì mờ ám. nhưng góc nhìn ấy, khoảng cách ấy, ánh sáng ấy – tất cả như chụp một khuôn ảnh đã từng tồn tại trong ký ức của ai đó và giờ nó lại tái hiện, lần này là ngay trước mắt em
Em đứng đó tay vẫn cầm hộp cơm
Anh ngẩng lên đầu tiên thoáng sững, rồi anh đứng dậy:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Kỳ Hàm! em đến rồi à?
Cô gái cũng quay lại, gật nhẹ với em – không nói, không cười, không biểu cảm. Một kiểu lịch sự xa cách
Em nuốt khan
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Ừ em đến sớm em tưởng hôm nay anh rảnh
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh xin lỗi anh có hẹn làm việc
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Em ấy cần một bản phối cho dự án cá nhân
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//anh bước lại gần, giọng nhỏ dần//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
em ấy chỉ tới lấy file thu thôi, sắp về rồi
" Em ấy.” em nghe từ đó lặp lại trong đầu như tiếng vọng
Em ấy. Người ấy. Người từng là ký ức của anh. Và giờ lại xuất hiện – ngay lúc em bắt đầu tin
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//em gật đầu, cố cười//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Không sao em không làm phiền anh đâu
Em đặt hộp cơm lên bàn, lùi về cửa:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Anh làm xong thì...nhớ ăn em về trước
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Nè Kỳ Hàm, đợi đã
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Không sao mà //em quay lưng,ngắt lời//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Em hiểu
Anh muốn nói gì đó, nhưng em đã đi mất. Chỉ còn lại căn phòng với tiếng quạt quay chậm và một bản nhạc đang bị bỏ lửng giữa chừng
Tối hôm đó, em không về nhà
em ngồi ở sân thượng của một quán cà phê khác, xa hơn, lạnh hơn. Trên bàn là ly đen đá quen thuộc, nhưng nhạt thếch. em mở điện thoại, đọc lại tin nhắn cũ:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*Từ giờ trở đi, anh sẽ không im lặng nữa*
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*Anh sẽ không để mất em*
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*Anh không cần gì khác ngoài em*
Em bật cười. Không phải vì buồn. Mà vì thất vọng vì chính mình, vì đã tin quá nhanh, quá dễ
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Chỉ là công việc thôi mà //em lẩm bẩm/
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Mày ngốc thật đó Kỳ Hàm à
Nhưng tim đâu có nghe lời
Lần đầu không bắt máy
Lần thứ hai, cậu tắt tiếng
Đến lần thứ ba, em mới thở dài, nhấc máy
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
📱em đây
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
📱Em đang ở đâu?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
📱gần thôi
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
📱Anh đi tìm em được không?
Em im lặng. Rồi em trả lời, không gắt gỏng, không mềm mại:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
📱Không cần đâu em chỉ muốn yên tĩnh một chút
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
📱Chuyện lúc chiề-
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
📱là công việc em biết em không giận chuyện đó
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
📱vậy em buồn chuyện gì?
em ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, môi mím lại. Một lát sau, em đáp:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
📱em buồn vì em không còn chắc được rằng mình là người anh chọn trong hiện tại, hay vẫn chỉ là một phần kéo dài của quá khứ
Ở đầu dây bên kia, anh im lặng rất lâu. Rồi anh khẽ thở ra:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
📱Anh hiểu rồi em không cần trả lời gì cả chỉ cần ngày mai, cho anh gặp em một lần để anh nói ra hết
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
📱Nếu sau ngày mai em vẫn thấy không chắc...anh sẽ buông tay
Em không đáp
Em tắt máy, tay run lên vì gió – hay vì câu hứa mơ hồ ấy
Một lần nói rõ. Một lần đặt dấu chấm hoặc dấu phẩy em không biết mình có sẵn sàng nghe hay không. Nhưng em biết:
Mình không muốn rơi khỏi bản nhạc mà không được gọi tên
em ngồi mãi ở quán cà phê cho đến khi nhân viên tắt bớt đèn, nhưng em lại thấy người mình rét run Không phải vì thời tiết – mà vì những suy nghĩ len lỏi từng góc trái tim.
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
* Nếu ngày mai anh vẫn chọn người khác, mình sẽ phải rút lui lặng lẽ không được khóc? *
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
* Nếu ngày mai anh chọn mình...thì sao? *
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
* Mình có đủ để tin anh ấy thêm lần nữa không? *
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
* Mình có đủ tin chính mình không? *
em ngửa đầu, mắt cay nhẹ. Không có nước mắt. Nhưng đôi mi ướt một cách kỳ lạ
Trên đường về, em đi bộ. Phố xá đã vắng, đèn đường rọi xuống bóng em đổ dài. em không bật nhạc. Không muốn nghe giai điệu nào lúc này – vì sợ bất kỳ âm thanh nào cũng nhắc đến anh
Về đến phòng, em nằm xuống giường, kéo chăn lên tận cổ. Nhưng em không ngủ.
em nằm vậy cho đến 3 giờ sáng
________
3:12 AM
Ting
Điện thoại rung. Một tin nhắn mới từ anh:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
💬 anh không ngủ được...cũng như em
em mở xem, rồi khóa màn hình.
_______
3:18 AM
Tin nhắn thứ hai đến:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
💬 Anh sẽ đợi em ở phòng thu 4 giờ chiều mai nếu em không đến
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
💬 anh vẫn ngồi đó đến khi nào em chịu đến
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//em cười nhạt//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Lì thật
Nhưng tim em lại ấm hơn một chút
Sáng hôm sau, em thức dậy với đôi mắt thâm quầng và lòng thì ngổn ngang. Mọi thứ trong căn phòng này đều gợi nhớ đến anh Cốc cà phê còn dở, tờ ghi chú “ăn sáng đi đồ ngốc” anh từng để lại, cả cuốn sổ em dùng để viết cảm nghĩ sau mỗi bài hát
em đứng dậy, VSCN
Nhưng không ra ngoài
em ngồi yên trước gương, nhìn chính mình
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Mình là ai trong câu chuyện của người đó?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
là một chương tạm thời, hay là cái kết?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Mình có dám nghe không? dám đối mặt không?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Mình là hiện tại, hay chỉ là cái bóng của quá khứ? //câu hỏi cũ quay lại//
_____
14:55
em nhìn đồng hồ. Trái tim bắt đầu đập mạnh – không phải vì lo sợ, mà vì em biết… sắp đến lúc cần can đảm
15:07
em rời khỏi nhà. Mang theo tai nghe – không bật nhạc, nhưng đeo vào để đỡ nghe thấy tiếng tim mình đập
Trên xe, em nhắm mắt. Trong đầu vang lên một câu duy nhất:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
* Nếu hôm nay là lần cuối, em vẫn muốn nghe trọn vẹn *
_______
15:59
em đứng trước cửa phòng thu. Tay em run, nhưng mắt đã rõ ràng hơn bao giờ hết
em hít một hơi dài. Rồi đưa tay lên, gõ ba nhịp nhẹ.
Cửa mở. anh đang ngồi sẵn
Không đàn, không cầm giấy. Chỉ có ánh mắt – và người đang chờ em từ rất lâu rồi.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play