Chapter 5

Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Em đến rồi
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Không ai cười. Không ai tỏ ra nhẹ nhõm. Không còn là kiểu "chúng ta vẫn ổn". Bởi vì họ đều biết: hôm nay, phải nói cho rõ
em ngồi xuống, đối diện anh, không nhìn thẳng, chỉ đặt ánh mắt lên bàn:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Anh nói đi em nghe đây
anh gật đầu, khẽ mím môi, rồi mở lời bằng giọng trầm thấp:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Em ấy...là người đầu tiên anh viết nhạc vì yêu
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Em biết
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Không, chưa đủ //ngẩng lên, ánh mắt đau đáu//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh từng yêu em ấy, đến mức nghĩ rằng không ai thấy thế được
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
nhưng em ấy rời đi, không phải vì hết yêu anh
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
mà vì em ấy không chịu nổi việc luôn phải đứng sau âm nhạc
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//em nhíu mày, lặng im//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Lúc đó, anh chỉ biết viết mỗi bài hát là một mảnh tân trạng
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
anh không để ý rằng, người ở bên mình...đang mệt mỏi vì bị biến thành cảm hứng
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Và rồi em ấy đi anh dằn vặt viết thêm nhiều bài hát nữa không ai nghe, chỉ để tự trừng phạt mình
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Cho đến khi em bước vào
em siết tay. anh nhìn thấy điều đó, nhưng vẫn nói tiếp – chậm, rõ ràng, và đau lòng:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Lúc đầu...đúng là anh bị cuốn bởi sự giống nhau anh tưởng mình vẫn chưa quên người cũ
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Nhưng em biết không, sau vài lần gặp em, anh nhận ra một điều
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh không viết được gì cho em cả
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//em ngẩng lên,bất ngờ//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh không viết được...vì em không phải quá khứ em là hiện tại, em sống, em thay đổi, em khiến anh lúng túng
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
và điều đó...làm anh sợ
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
anh sợ viết sai về em sợ làm em tổn thương như người trước
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
và khi anh viết bài Tình Ca Không Thuộc Về Em, chính anh cũng chưa biết đang viết cho ai
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
cho đến khi em nói câu đó hôm trước
Hanniuoii
Hanniuoii
Câu gì thì tg xin phép dấu nha tới cuối truyện sẽ cho mn bt ạ
anh dừng một lúc. Giọng anh hơi run
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Câu nói đó... khiến anh nhận ra, em không muốn được viết thành nhạc. Em chỉ muốn được thương.”
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
và anh thương em, Kỳ Hàm à từng chút, từng ngày, từng ánh mắt khi em giả vờ bình thản
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
em không cần là ca khúc, em là người anh muốn cầm tay đi qua hết những nốt trầm
Căn phòng im lặng đến nghẹt thở
em cúi đầu. em đang run. Không phải vì đau, mà vì tất cả những điều em cần – cuối cùng cũng được nói ra. Thật, đủ, và đúng lúc
Một lát sau, em cất tiếng:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Vậy...còn bài hát với cô ấy?
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
em ấy đến chỉ để khép lại một chương em ấy bảo: giúp tôi viết nốt phần cuối, để tôi không giữ anh mãi trong quá khứ nữa
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
anh đồng ý, vì đó là lần cuối sau bản phối đó, em ấy sẽ rời đi
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
và em là người duy nhất anh muốn viết từ bây giờ
em không nói gì. em chỉ đứng dậy, bước đến bên đàn, chạm nhẹ vào phím
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Vậy...anh viết đi
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
gì cơ?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Viết một bài, không cần hoa mỹ, không cần lời hay
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
chỉ cần anh viết ngay bây giờ, khi em đang đứng đây
anh nhìn em một lúc lâu. Rồi anh ngồi xuống, đặt tay lên phím đàn
Giai điệu vang lên, chưa có lời, chưa có cấu trúc, chỉ là những nốt rời rạc nhưng ấm áp – như hơi thở của hai người sau một đoạn đường dài mệt mỏi.
Và giữa giai điệu chưa trọn, em nói nhỏ, như thì thầm:
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Tình ca không thuộc về em...nhưng em nghĩ, em có thể hát nó cùng anh
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//anh ngừng tay, ngẩng lên//
en mỉm cười – lần đầu tiên sau nhiều ngày.
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
chỉ cần anh còn chọn em mỗi ngày, thì em không cần là ai khác
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
cũng không cần là nguồn cảm hứng gì cả
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
em chỉ cần là chính mình - và ở bên anh
Cả hai lặng yên. Nhưng sự im lặng giờ đây không còn là khoảng cách.
Nó là nơi họ ngồi cạnh nhau – nghe cùng một giai điệu, nhìn về cùng một hướng, và không còn nghi ngờ gì về chuyện: mình là của nhau
anh khẽ thở ra, như thể đã nín thở từ rất lâu.
Anh quay về phía cây đàn, tay vẫn đặt trên phím, nhưng ánh mắt giờ chỉ nhìn em:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Vậy em...ở lại đây một chút được không?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
ở lại bao lâu?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//em hỏi, nghiêng đầu, mắt cong cong//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
cho đến khi em tin rằng, dù em có không giống ai cả anh vẫn sẽ chọn em
em mím môi, không trả lời, nhưng em tiến lại gần, ngồi xuống cạnh anh – sát hơn mọi lần trước
Ánh sáng vàng của phòng thu chiếu lên tóc em, phản chiếu trong mắt anh. Gió từ cửa sổ lùa vào, lay nhẹ những tờ giấy nhạc chưa ghi tên.
Một giờ đồng hồ trôi qua
Cả hai không rời đi, cũng không nói thêm gì nhiều. Chỉ đơn giản là cùng nhau viết từng nốt nhạc em không hỏi bài này viết cho ai, cũng không quan tâm liệu nó có tên hay không
Vì lần đầu tiên, em không cần biết mình có phải là cảm hứng nữa. em đang là người chứng kiến khoảnh khắc bài hát thành hình. Và đó là đủ
Trước khi rời đi, anh gọi em lại:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
chờ đã
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
sao?
anh cầm lấy một tờ giấy nháp, đã ghi vài nốt và một dòng chữ:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Không cần thuộc về bản tình ca nào, chỉ cần người lắng nghe đầu tiên
Anh gập tờ giấy lại, nhét vào túi áo khoác em:
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Giữ nó mai mốt có giận anh, thì lấy nó ra đọc
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//em nhìn anh. Một lúc sau, em khẽ đáp//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Em không giận anh nữa
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Nhưng sẽ còn giận trong tương lai chứ?
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
có thể nhưng lần sau, em sẽ không bỏ đi em sẽ nói
anh cười. Lần này là một nụ cười thật sự – không buồn, không gượng, không giấu gì hết
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
anh sẽ nghe dù là lời trách móc, hay im lặng
Cửa phòng thu đóng lại sau lưng em
Bên ngoài, trời đã ngả tối. Nhưng trong tim em, thứ gì đó đang dần sáng lên – không rực rỡ, không vội vàng. Chỉ là một ánh sáng dịu, đủ để em biết: từ nay về sau, dù có sóng gió, mình cũng không phải một mình nữa
Tối hôm đó, em mở tờ giấy ra đọc lần nữa.
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
* không cần thuộc về bản tình ca nào, chỉ cần là người lắng nghe đầu tiên *
em gập lại, bỏ vào hộp nhạc nhỏ trên kệ.
Ngay cạnh đó là chiếc tai nghe cũ – món quà .đầu tiên anh từng tặng. Đôi lúc hỏng, nhưng vẫn dùng được nếu biết chỉnh đúng góc.
em mỉm cười.
Tình cảm của họ, có thể không hoàn hảo. Nhưng nếu cùng nhau chỉnh lại một chút, lắng nghe kỹ một chút – thì vẫn nghe được cả một giai điệu đầy đủ.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play