[ Văn Hàm] Tình Ca Không Thuộc Về Em

[ Văn Hàm] Tình Ca Không Thuộc Về Em

1

Hàm gặp bác Văn lần đầu vào một chiều mưa dầm dề. Cơn mưa tạt vào hiên quán cà phê cũ kỹ khiến cậu phải chạy vào trú. Trong quán vắng ấy, có một người đàn ông ngồi chơi guitar, ánh đèn vàng đổ bóng lên vai anh và cây đàn sẫm màu bài hát anh hát không nổi tiếng, lời mộc nhưng giai điệu khiến người nghe… nhớ một điều gì đó xa xôi khi bài hát kết thúc, anh nhìn Hàm, khẽ gật đầu chào cậu cũng chỉ mỉm cười, gọi một ly đen đá, ngồi vào chiếc bàn góc sát cửa sổ. Không ai nói gì thêm một tuần sau, Hàm lại đến – lần này là chủ động.
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Bài hát hôm bữa là tự anh viết à
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Ừ em nghe ròi sao
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
đúng em nghe và nhớ
Văn cười nhẹ. Từ sau hôm đó, Hàm bắt đầu đến quán vào mỗi chiều thứ Ba. Cậu ngồi ở cùng chỗ, gọi cùng một loại cà phê. Văn vẫn chơi đàn, không phải lúc nào cũng hát. Có khi anh chỉ ngồi đó, viết vài dòng trong cuốn sổ tay cũ, lâu lâu lại gõ nhịp vào mặt gỗ đàn như đang đo nhịp trái tim mình.
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Sao anh không biểu diễn ở đâu lớn hơn nhạc của anh hay mà
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//cười nhẹ//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Anh viết nhạc này không phải để nổi tiếng mà để giữ lại một người
Thời gian trôi, không ai nói rõ mối quan hệ giữa họ là gì. Chỉ biết, mỗi lần Hàm đến, Văn sẽ dọn sẵn bàn bên cửa sổ. Và khi cậu rời đi, anh sẽ tiễn ra đến tận hiên quán.
Có hôm trời lạnh, Hàm quên mang áo khoác. Văn đưa cho cậu chiếc áo len cũ, còn thơm mùi gỗ và cà phê.
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Cẩn thận đấy sẽ bị cảm //giọng nhẹ nhàng//
Lúc ấy, tin Hàm như có ai khẽ gõ
Một ngày đầu mùa hạ, Văn đưa Hàm đến phòng thu nhỏ ở tầng ba. Căn phòng ngập nắng, dàn âm thanh cũ nhưng đủ để ghi lại những điều cần giữ.
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Muốn nghe thử cái này không //tay đặt lên phím đàn//
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
//gật đầu//
Bài hát anh chơi hôm ấy chưa có tên nhưng lời bài hát khiến Hàm chết lặng
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
" Em bước qua như vệt nắng nhẹ đến mức anh không dám quay đầu cứ ngỡ là mộng cũ nhưng trong mơ vẫn là em. "
Kết thúc bài hat Văn quay sang hỏi
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Bài này anh mới viết hôm qua em thấy sao?
Em ngập ngừng một thì em mới trả lời lại anh
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Nghe như viết cho ai đó rất đặt biệt
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
//Văn im một lát, rồi nói//
Dương Bác Văn (anh)
Dương Bác Văn (anh)
Ừ là viết cho một người anh từng yêu
Tim Hàm như có 1 con dao đâm vào tim em rất đau
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
Ra là vậy //em cười gượng//
Văn không để ý nét thoáng buồn trong mắt em hoặc có thể có nhưng không nói gì
Hôm đó em về sớm
Tối đó em mở điện thoại thấy văn vừa đăng bài hát ấy lên nề tảng nghe nhạc + kèm theo dòng ghi chú: " Tặng cho người giống em, người khiến tôi tưởng mình còn yêu quá khứ. "
Em đọc đi đọc lại dòng ghi chú ấy
Tả Kỳ Hàm (em)
Tả Kỳ Hàm (em)
*người giống em*
Chỉ một chữ “giống” thôi, mà như ai đó rút mất hết âm thanh trong thế giới cậu vậy ra, không phải cậu. Mà là một ai khác, từng tồn tại – mà giờ, cậu chỉ là cái bóng gợi nhớ đến người ấy.
Tối hôm sau, Hàm ngồi lại ở sân thượng. Cậu mang theo bản in bài hát đọc từng câu, từng chữ. Rồi khẽ hát lên – lần đầu tiên, là bằng giọng buồn thực sự cậu hát không phải để Văn nghe. Mà để chính mình… đối diện với nỗi buồn không tên cánh cửa sau lưng mở ra. Văn bước đến, im lặng ngồi xuống bên cạnh, dạo những nốt đầu tiên bằng guitar không khí dịu lại khi bài hát kết thúc, Hàm quay sang, mắt đỏ nhẹ, nhưng nụ cười lại rất dịu dàng
Hot

Comments

•𝙍𝙮𝙮

•𝙍𝙮𝙮

H-Hay quá cô ơi🥺

2025-06-19

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play