[G-Dragon X Y/N] Ký Ức Ánh Đèn Mờ
Chương 2
Xe dừng lại trước tòa tháp cao nhất khu Gangnam
Penthouse của Kwon Ji-yong chiếm trọn tầng cao nhất
Toàn bộ là kính. Đắt đỏ, lạnh lẽo, và quá xa xỉ với một người như Han Yeo-jin
Cô bước vào, vai đeo túi nhỏ, chẳng có gì ngoài vài bộ quần áo cũ
Nhìn quanh, tất cả đều trắng, sàn đá cẩm thạch, nội thất Ý, đèn pha lê treo lơ lửng trên trần cao
Quản gia
//Cúi đầu// Tiểu thư Yeo-jin, mời đi theo
Cô được đưa đến một căn phòng riêng, có cửa sổ sát trần, tủ đồ lớn hơn cả căn phòng trọ cũ của cô
Trong tủ đã sẵn hàng chục bộ váy, giày, mỹ phẩm… tất cả đều còn mới
Han Yeo-jin
Tôi không cần những thứ này
Quản gia
Cậu chủ dặn phải chuẩn bị đủ
Kwon Ji-yong
Vậy em định mặc thứ rách rưới đó đi ngủ sao?
Cô quay lại. Ji-yong đứng tựa cửa, áo sơ mi đen, cười nhạt
Han Yeo-jin
Tôi không phải búp bê
Kwon Ji-yong
Tôi cũng không bảo em diễn
Anh bước tới, mắt không rời cô
Kwon Ji-yong
Tôi chỉ muốn em sống như người phụ nữ của tôi
Han Yeo-jin
Tôi không phải của ai hết
Kwon Ji-yong
Sai rồi. Từ giây phút em bước lên xe em đã là người của tôi
Ji-yong nói rồi quay lưng bước đi
Han Yeo-jin đứng đó, trong căn phòng xa hoa
Đẹp, lộng lẫy như một lồng kính đựng hoa
Nhưng hoa cũng cần thở. Và cô… bắt đầu cảm thấy mình sắp ngạt
Căn hộ chìm trong ánh đèn vàng ấm. Han Yeo-jin ngồi tựa giường, ôm gối. Cô đã thử khóa cửa phòng
Nhưng rồi, đúng 11 giờ đêm tiếng tạch vang lên
Kwon Ji-yong bước vào, một tay bỏ túi, tay kia đẩy cửa không chút ngại ngần
Han Yeo-jin
Anh làm gì vậy?
Han Yeo-jin
Phòng anh bên kia
Kwon Ji-yong
Phòng tôi ở đây
Anh nói tỉnh bơ, rồi đi thẳng đến giường
Han Yeo-jin
//Đứng dậy, chắn trước mặt anh//
Han Yeo-jin
Tôi không ngủ với người lạ
Kwon Ji-yong
Tôi đâu lạ. Em ở nhà tôi rồi còn gì
Kwon Ji-yong
Ừ. Ghét cũng phải ngủ
Kwon Ji-yong
//Cúi người, giật phăng chiếc gối khỏi tay cô, quăng lên giường//
Han Yeo-jin
//Đẩy ngực anh// Tránh ra
Anh túm lấy cổ tay cô, kéo cô ngã xuống giường, thân thể anh đè lên, hơi thở trượt sát bên má
Kwon Ji-yong
Đừng giở trò với tôi, Yeo-jin. Tôi không đánh phụ nữ… Em là của tôi
Cô vùng vẫy, nhưng anh giữ chặt hai tay, áp sát mặt
Han Yeo-jin
Anh sẽ hối hận—
Kwon Ji-yong
Tôi chưa từng hối hận khi chiếm được thứ tôi muốn
Mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, như đang cân nhắc…
Nhưng rồi Ji-yong cười nhẹ, buông cô ra, lùi lại
Kwon Ji-yong
Hôm nay thôi. Mai mà còn khóa cửa, tôi sẽ không nhân nhượng
Anh nằm xuống bên cạnh, thản nhiên như đã quen với việc chia giường với người mình vừa mua về
Han Yeo-jin quay mặt vào tường. Tim đập loạn
Ánh mắt anh lúc nãy đáng sợ thật. Nhưng cũng đáng nhớ đến phát điên
Yeo-jin tỉnh dậy trong tiếng máy pha cà phê từ bếp vọng lại
Cô ngồi dậy, kéo áo lại, siết chặt tấm chăn quanh người dù đêm qua không có gì xảy ra
Chỉ là ánh mắt anh…Bàn tay anh đặt lên eo cô lúc ngủ… Hơi thở anh phả vào gáy
Tất cả khiến cô không ngủ được một giây nào
Cô bước ra phòng khách. Ji-yong đang đứng cạnh cửa kính, tay cầm ly espresso, áo sơ mi trắng hững hờ
Kwon Ji-yong
//Liếc nhìn, cười nhếch// Thức rồi?
Anh đặt ly xuống, đi tới, dừng ngay trước mặt cô
Kwon Ji-yong
Em biết không, tôi từng rất chán những món đồ cũ. Rất nhanh
Han Yeo-jin
Ý anh là tôi à?
Anh cúi sát mặt cô. Mắt anh dừng trên môi cô
Kwon Ji-yong
Nhưng em lại khác. Em phản kháng. Em nhìn tôi như thể tôi chẳng là gì cả
Han Yeo-jin
Vì anh thật sự chẳng là gì với tôi
Kwon Ji-yong
//Cười nhẹ// Tệ thật. Nhưng tôi lại thấy em khiến tôi đỡ chán
Không để cô nói thêm, anh cúi xuống môi anh chạm vào môi cô
Yeo-jin giơ tay định đẩy anh ra
Anh bắt lấy cổ tay cô, giữ chặt, ép cô sát vào tường
Kwon Ji-yong
Tôi đâu cần em thích
Anh quay lưng bước đi, để lại cô đứng đó, tay vẫn còn run lên vì cú siết
Yeo-jin đứng đó, lồng ngực phập phồng
Môi vẫn ướt, lòng bàn tay còn đau vì bị giữ chặt
Cô siết tay, chạy vào phòng, đập mạnh cánh cửa
Cô không phải món đồ chơi. Không phải thứ để anh ta nghịch khi rảnh, vứt đi khi chán
Không thể chịu thêm được nữa
Buổi tối, cô xách túi, mở cửa bước ra. Không nói một lời
Nhưng vừa tới thang máy, Ji-yong đã đứng đó
Tựa người vào tường, tay đút túi, ánh mắt bình thản như thể… anh biết trước cô sẽ đi
Kwon Ji-yong
Em định đi đâu?
Kwon Ji-yong
Tôi không cho phép
Han Yeo-jin
//Siết quai túi// Tôi không cần sự cho phép của anh
Kwon Ji-yong
Cô nghĩ cô là ai?
Giọng anh trầm xuống, chân tiến gần, từng bước một
Thang máy kêu ding, mở ra. Nhưng anh đã chặn lối
Kwon Ji-yong
Tôi đã bỏ tiền ra mua em. Nghĩa là em không có quyền bước ra khỏi nhà tôi
Han Yeo-jin
Anh không có quyền giữ tôi lại
Kwon Ji-yong
//Cười nhạt// Đúng. Nhưng tôi có khả năng
Trong tích tắc, anh túm lấy tay cô, kéo mạnh. Túi rơi xuống đất. Cô bị đẩy ép vào vách kính hành lang, cao ngất, gió luồn lạnh buốt. Ánh mắt anh ghì chặt lấy ánh mắt cô
Kwon Ji-yong
Cô có thể ghét tôi. Nhưng cô sẽ không rời khỏi tôi. Trừ khi tôi chán cô
Cô mím môi
Tim đập nhanh
Không phải sợ…
Mà là cảm giác… lần đầu tiên gặp một người đàn ông mà cô không thể thắng nổi
Ji-yong kéo Yeo-jin trở lại căn hộ. Không ai nói gì. Cô giãy giụa trên tay anh, nhưng vô ích. Anh quá mạnh, quá quyết liệt
Cửa vừa đóng lại, anh ném cô xuống giường
Han Yeo-jin
//Chống tay ngồi dậy//
Kwon Ji-yong
Ừ, điên vì em
Anh bước tới, tháo cúc áo sơ mi, từng chiếc một, đôi mắt không rời gương mặt cô
Kwon Ji-yong
Cô khiến tôi phát điên, chưa từng có ai dám chống đối tôi nhiều như vậy
Han Yeo-jin
//Lùi lại về sau//
Kwon Ji-yong
//Đè lên, giữ chặt hai tay cô trên đầu//
Kwon Ji-yong
Cô nên hiểu cô đang nằm trong nhà tôi, trên giường tôi, mặc đồ tôi mua, thở không khí tôi trả tiền
Kwon Ji-yong
//Gằn từng chữ// Cô thuộc về tôi. Dù cô có thích hay không
Anh cúi xuống. Môi anh áp lên môi cô lần nữa. Khác với nụ hôn ban sáng… lần này sâu hơn, nóng hơn, cuồng dại hơn
Cô định quay mặt đi, anh giữ cằm cô lại
Đôi mắt anh tối sầm, hơi thở trượt dài bên cổ cô
Kwon Ji-yong
Tôi có thể có cả trăm cô gái… nhưng lại cứ muốn cô
Yeo-jin cắn môi. Tim cô như vỡ tung, không phải vì rung động… Mà là vì hoảng loạn
Một người như anh… nếu đã muốn giữ, thì cả đời cũng không thể thoát
Comments