[1x4 X John Doe][Forsaken]Người Hầu Của Tôi Không Bình Thường
Chương 2: Đừng Lịch Sự Với Tôi
John bước vào phòng ăn khi đồng hồ điểm mười giờ đúng. Ánh sáng buổi trưa xuyên qua lớp kính lớn đổ dài xuống sàn đá cẩm thạch, phản chiếu lên bàn ăn rộng bốn mét — trống rỗng, trừ một khay đồ ăn và một tách cà phê bốc khói.
Cậu ngồi xuống, chẳng buồn mở miệng. Đôi đũa bạc được đặt đúng vị trí, thức ăn bày trí gọn gàng, vừa đủ một người. Sandwich được cắt đều, lớp thịt bò áp chảo vẫn còn nóng, thơm lừng.
John nhai một miếng, nhướng mày — đúng khẩu vị đến khó chịu.
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Không cần nhìn, John biết ai vừa tới.
Giọng của 1x1x1x1 vang lên từ phía sau lưng, điềm đạm và đều đều.
John Doe
Ờ, gọi. Mày nghĩ tao gọi ai? Con ma trong nhà?
1x1x1x1 bước tới, vẫn với nụ cười nửa miệng. Hắn không ngồi, chỉ đứng bên cạnh, tay đặt sau lưng như đúng chức phận.
John Doe
Đừng lịch sự với tao.
John ngước mắt, lạnh nhạt nói tiếp:
John Doe
Mày khiến tao thấy như mình đang chơi vai chính trong phim cổ trang. Tao là vua, mày là thái giám.
1x1x1x1
Nếu tôi là thái giám, thì cậu chủ sẽ phải coi chừng. Vì mấy tên đó thường rất giỏi thao túng.
John bật cười thành tiếng. Đôi mắt cong cong ánh lên vẻ thích thú.
John Doe
Công nhận mày trơn miệng thật đấy.
1x1x1x1
Cậu chủ có vẻ không ghét.
John Doe
Có chứ. Ghét bỏ mẹ. Nhưng thú vị.
John chống tay lên bàn, cúi đầu, ánh mắt dán lên người hầu đối diện.
John Doe
Mày biết không? Tao từng đuổi một người vì họ mang sai thương hiệu khăn giấy tao thích. Mà mày… vẫn còn ở đây sau một buổi sáng.
1x1x1x1 nghiêng đầu, mắt cong lên:
1x1x1x1
Tôi là kiểu người… càng khiến người khác muốn đuổi thì lại càng không đi được.
John Doe
Vì mày lì, hay vì mày có lý do?
Hắn trả lời dứt khoát, rồi mỉm cười:
1x1x1x1
Mà tạm thời, mục tiêu ấy... đang ngồi ăn sandwich trước mặt tôi.
John khựng một giây, rồi lại cười. Cậu hất mái tóc, ngả người ra sau ghế.
John Doe
Thích thì cứ thử. Nhưng đừng trách tao không cảnh báo.
John nằm lăn lộn trên giường, điện thoại lật úp trên ngực, đầu óc chẳng thể tĩnh.
Từ khi nào một thằng người hầu lại khiến cậu cảm thấy bị dòm ngó, nắm thóp, và... bị quan tâm theo một kiểu không rõ là dịu dàng hay nguy hiểm?
Có điều gì đó ở 1x1x1x1 khiến John không thể ngó lơ. Không phải vẻ ngoài. Không phải giọng nói.
Mà là cái cảm giác — bị nhìn thấu đến tận đáy.
John Doe
Mẹ nó, đáng ghét thật.
Phía sau cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, có một ánh mắt đang dõi qua camera theo dõi mini đặt bí mật trong góc tường — từ một căn phòng tối tầng dưới.
1x1x1x1 ngồi dựa lưng vào ghế da, tay xoay chiếc nhẫn kim loại mảnh quanh ngón.
Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu vào mắt hắn, sâu như hố đen không đáy.
1x1x1x1
Bắt đầu rồi. John Doe.
1x1x1x1
Giữ tôi lại là cậu chọn. Nhưng khi không thể đuổi tôi đi nữa — cũng đừng hối hận.
Comments
Camela~The Camera.
Láo ghê ha..🥰
2025-06-20
2