[1x4 X John Doe][Forsaken]Người Hầu Của Tôi Không Bình Thường
Chương 1: Kẻ Xa Lạ Trên Ngưỡng Cửa
Buổi sáng hôm ấy, John Doe tỉnh dậy với cơn đau đầu nhè nhẹ — tàn tích còn sót lại của rượu mạnh đêm qua và một cuộc vui nhạt nhẽo như mọi lần khác. Cậu vươn vai trong chiếc áo thun rộng đến gối, mắt lờ đờ nhìn đồng hồ treo tường chậm chạp nhích kim.
Không ai gọi dậy. Không ai mang cà phê lên. Quản gia chính vừa xin nghỉ phép về quê lo đám giỗ. Phụ tá thì nghỉ luôn vì "có một số vấn đề về thần kinh khi phục vụ cậu chủ".
John ngáp một cái, lết xuống giường, chân đá trúng hộp đồ hiệu ai đó đã đặt sẵn bên cạnh thảm. Một tờ giấy nhỏ đính trên túi da in mực mảnh:
"Người hầu mới. Hợp đồng 3 tháng thử việc. Rất giỏi việc nhà. Không giỏi nhún nhường."
– ký tên: Ông già khốn nạn nhà họ Doe.
John nhướng mày. Không giỏi nhún nhường?
Cậu bật cười khẩy. "Thử xem không nhún nhường nổi bao lâu."
Cửa phòng khách mở ra, ánh nắng buổi trưa chiếu nghiêng lên đôi giày da đen bóng lưỡng.
Người đứng trước mặt cậu mặc áo sơ mi trắng gọn gàng, tay đút túi quần, mái tóc đen rũ nhẹ xuống trán, vẻ ngoài chẳng giống người làm chút nào.
Cặp mắt hắn — nửa lười biếng, nửa trêu chọc — khiến John lập tức thấy… gai gai.
1x1x1x1
Chào buổi sáng, cậu chủ.
Hắn nói. Giọng hắn vừa đủ lễ phép, nhưng không hề có vẻ gì gọi là kính trọng.
John chống tay lên thành ghế sofa, nhướng mày đánh giá.
John Doe
Cái đếch gì cũng không có. Mày là robot à?
Hắn cười khẽ, không trả lời. Chỉ nghiêng đầu.
1x1x1x1
Cậu chủ muốn ăn sáng chưa? Tôi làm món sandwich bò nướng, không hành, ít tiêu. Và một ly Americano đá — nhưng bỏ đá sau khi rót.
John thoáng khựng lại. Đó là cách cậu uống suốt mấy năm nay — chẳng ai mới tới nhà này biết được.
John Doe
Quản gia cũ nói cho mày à?
1x1x1x1
Không ai nói cả. Tôi đoán.
1x1x1x1
Cậu giống kiểu người ghét mùi hăng, nhưng không chịu uống thứ gì quá ngọt.
John bật cười, tựa lưng vào ghế, nhịp ngón tay lên tay vịn.
John Doe
Giỏi đấy. Tao thích mấy người biết nhìn mặt đoán lòng.
1x1x1x1
Tôi cũng thích mấy người tưởng mình đang kiểm soát.
Im lặng ba giây. Ánh mắt hai người va chạm trong không khí. Đều không né tránh.
John đứng dậy, tiến lại gần, áp sát — khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài gang tay.
John Doe
Tao không thích người hầu nói chuyện kiểu trên cơ.
1x1x1x1
Tôi không thích bị sai khiến bởi người không biết mình đang chơi trò gì.
Tim John… đập mạnh một nhịp.
Chết tiệt. Tên này không bình thường.
Và vì không bình thường — nên John càng không thể để hắn rời khỏi tầm mắt.
Cửa khép lại. Trong phòng chỉ còn tiếng máy điều hòa rì rì.
John đứng đó, mắt dõi theo bóng người vừa bước vào bếp, vai thẳng, bước chậm rãi như thể ngôi nhà này là của hắn.
Trong lòng John lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ:
Có lẽ, đã lâu rồi cậu mới thấy một người… không sợ gì mình cả.
Và điều đó, nguy hiểm thay… lại khiến cậu thấy thú vị.
King gunner
Vừa ý tụi bây chưa????
Comments
trộm mèo đêm khuya
ns câu im luôn 😔
2025-06-22
1
Simp Two Time
cái cốt chuyện này kể ra cũng ngol nè 🤑🤑🤑
2025-06-21
0
Simp Two Time
đm chuyện mới, ngol luôn, chờ mãi 🤑🤑🤑
2025-06-21
2