[ Pangbowen X Liujialiang ] Mùa Hạ Ở Trấn Phượng Vân
Chương 3: Những Con Chữ Lặng Thầm
Những ngày sau đó, trời nắng liên tục. Sương sớm mỏng dần, nắng hắt qua mái ngói làm trấn Phượng Vân như sáng lên từ bên trong. Giai Lương tiếp tục lịch trình lặng lẽ của mình: sáng dạo phố chụp ảnh, chiều ghé Vân Quán, tối rửa phim trong góc nhỏ trên gác nhà dì.
Bác Văn vẫn như cũ: ít nói, ít cười, nhưng cậu ấy bắt đầu giữ riêng một tách trà cho Giai Lương mỗi chiều — trà ô long ủ lạnh, mùi nhẹ như hương cỏ mới cắt. Không ai nói thẳng điều gì, nhưng khoảng cách giữa họ đã không còn.
Một buổi chiều hiếm hoi quán vắng khách, Giai Lương mang theo một cuốn sách cũ – “Tĩnh Dạ Tư”, thơ Đường cổ. Cậu lật ra và thấy một dòng bút chì viết bên mép sách:
--> “Chữ nào cũng yên, chỉ có lòng người không yên.”
Cậu ngẩng lên, thấy Bác Văn đang viết gì đó trong sổ tay. Giai Lương liền hỏi:
Liujialiang - Lưu Giai Lương
Cậu viết nhật ký à?
Pangbowen - Bàng Bác Văn
Không hẳn.
Bác Văn khép sổ, đặt cây bút xuống.
Là ghi lại những điều dễ trôi qua.
Liujialiang - Lưu Giai Lương
Cho tôi xem một trang được không?
Bác Văn ngập ngừng một lúc, rồi đưa cho cậu cuốn sổ, chỉ mở một trang gần đầu. Nét chữ mảnh, ngay hàng:
--> “Ngày mưa đầu mùa, có một người mang máy ảnh phim vào tiệm, gọi tôi là ‘thiếu niên trầm như nước’. Mắt cậu ta sáng như mặt sông buổi sớm. Tôi không biết vì sao tôi nhớ được ánh mắt ấy rõ đến vậy.”
Giai Lương đọc xong không nói gì. Tim cậu đập một nhịp lạ.
Liujialiang - Lưu Giai Lương
Chữ cậu viết đẹp thật.
Giai Lương khẽ nói, cố che đi sự run nhẹ trong giọng.
Pangbowen - Bàng Bác Văn
Tôi từng muốn làm nhà văn. Nhưng chữ tôi viết… chỉ để dành cho một người đọc.
Pangbowen - Bàng Bác Văn
Tôi nghĩ giờ tôi đã tìm ra người đó.
Hôm sau, trời đổ mưa.Trấn Phượng Vân trong mưa giống như bức tranh thủy mặc — tất cả nhạt màu đi, chỉ còn âm thanh của nước và lòng người rõ ràng hơn bao giờ hết.
Giai Lương đến muộn. Khi bước vào quán, cậu thấy Bác Văn đang ngồi một mình, bên cạnh là sổ tay mở rộng, còn trống một trang.
Cậu tiến lại, rút ra bức ảnh mới rửa: ảnh Bác Văn cười nghiêng đầu nhìn qua ô cửa, nắng chiếu lên tay áo trắng.
Liujialiang - Lưu Giai Lương
Trang đó…viết gì chưa?
Pangbowen - Bàng Bác Văn
Chưa.
Liujialiang - Lưu Giai Lương
Vậy viết là: " Chiều mưa, có người mang ảnh đến và ánh nhìn cậu ấy làm lòng tôi không kịp phòng bị. "
Pangbowen - Bàng Bác Văn
[ Bật cười ]
Pangbowen - Bàng Bác Văn
Cậu định lật sổ tôi viết luôn sao?
Liujialiang - Lưu Giai Lương
Không, tôi chỉ muốn mình được ở trong đó.
Câu nói nhẹ như hơi thở. Nhưng nó in đậm như mực tàu trên giấy lụa…
Tối hôm đó, khi về phòng, Giai Lương mở máy ảnh, lật lại cuộn phim. Cậu dừng ở bức chụp trộm hôm đầu tiên – Bác Văn đang rót trà, nắng rọi lên hàng mi.
Cậu thầm nghĩ:
--> “Nếu đây là một cuốn truyện, thì có lẽ... tôi đang viết chương đầu tiên bằng trái tim mình.”
mchii - t/g
Truyện nhiều thoại dẫn quá, ko bt mb có thích ko nx^^
mchii - t/g
Helena kêu t vt chat ngắn, nên nay t ra 2 chap luôn
mchii - t/g
Chê ngắn nx t vả mỏ m nha🥰
mchii - t/g
Lần này là nhắc nhở nhỏ nhẹ🤓
Comments
_ily.halena୨ৎ
Không chê nữa là được chứ gì…🤓
2025-06-22
1
_ily.halena୨ৎ
Đọc vầy chắc quê chết:))
2025-06-22
1
ᴊᴜɴʟɪᴇ🥨
ể, này là lời thoại của Bác Văn nha. T lộn á
2025-06-22
0