CHƯƠNG 2 – AI ĐỨNG SAU CHUỒNG BÒ?

Tiếng rên rỉ kia biến mất ngay khi Dương Bác Văn mở hẳn cửa sổ ra.
Không còn tiếng gì.
Chỉ có ánh trăng lạnh như băng cắt da.
Và… cái bóng người đó, vẫn đứng, quay lưng về phía anh.
Tay anh siết lại cạnh cửa.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cảm giác như có thứ gì đó trong lồng ngực mình đang di chuyển, một cách bất thường.
Rồi không rõ vì sao, anh khẽ thì thầm:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm…
Không có tiếng trả lời.
Bóng người vẫn đứng yên.
Đột nhiên — “BỐP!!!” — có tiếng gì đó nặng nề đập vào cửa gỗ tầng dưới.
Dương Bác Văn giật mình, vội vàng chạy ra hành lang.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
!!!
Một giọng hét khàn vang lên từ cuối dãy:
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
CỨU!!! CÓ AI KHÔNG!!!
Là Trần Tuấn Minh.
——
Cả khu nhà xôn xao.
Đèn pin bật liên tục, tiếng dép loẹt xoẹt, cửa mở sầm sập.
Trần Tuấn Minh đứng ngay cửa phòng mình, mặt tái mét như mất máu, hai tay nắm chặt tay nắm cửa như sợ ai đó kéo cậu đi.
Jonathan (Trần Dịch Hằng) mặc áo ba lỗ và quần short, tay cầm vợt cầu lông, nhảy phốc qua lan can từ tầng hai, chạy lại:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mày bị gì vậy??
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Có… có ai… đứng sát cửa sổ phòng tao… nhìn chằm chằm…
Giọng Tuấn Minh lạc đi, mặt vã mồ hôi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Mẹ nó cái mặt trắng bệch như… xác ấy, mày.
Vương Lỗ Kiệt đến sau cùng, mở đèn pin trên điện thoại, lia khắp sân cỏ.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ánh sáng chiếu vào cánh rừng mù mờ xa xa.
Không ai.
Tả Kỳ Hàm gãi đầu, mặt vẫn còn dính một đường nước miếng khi mới ngủ dậy:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tụi mình mới đến một ngày, mày đã thấy ma rồi hả?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Không phải ma! Là người!
Tuấn Minh quát lại, mắt vẫn còn giật.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Mắt nó… không chớp.
Trương Hàm Thụy không nói gì, nhưng cậu bước thẳng tới cửa sổ phòng Tuấn Minh, mở bung ra rồi chui hẳn nửa người ra ngoài.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Xoay đầu nhìn hai bên, mũi phập phồng.
Cậu vốn có khứu giác tốt lạ thường — từng bị ám ảnh bởi mùi formaldehyde khi mẹ làm trong phòng khám.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Có mùi gì đó… mùi đất… mới đào.
Cậu lẩm bẩm.
Trương Quế Nguyên lặng lẽ đứng sau, tay cầm cây gậy gỗ dài, do chính tay cậu bào ra hồi chiều trong kho củi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu luôn là người ít nói, nhưng hành động đầu tiên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đi kiểm tra đi. Nếu có người, không thể để họ lảng vảng xung quanh.
——
MƯỜI PHÚT SAU – KHU SAU CHUỒNG BÒ
Cả nhóm đeo đèn pin, chia làm hai nhóm.
Dương Bác Văn, Tả Kỳ Hàm, Trương Hàm Thụy và Jonathan đi vòng trái.
Nhóm còn lại vòng phải.
Tiếng cỏ khô vỡ dưới chân, tiếng gà đập cánh bên trong chuồng, và tiếng thở đều đặn xen lẫn căng thẳng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày chắc chắn là mày thấy người?
Tả Kỳ Hàm hỏi nhỏ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chắc. Không chỉ một lần. Lúc tối… tao thấy có người đứng trong rừng phía sau.
Dương Bác Văn đáp, mắt không chớp.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày có chắc không phải tao?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao phân biệt được mày và… người lạ.
Bỗng Jonathan dừng lại.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu khụy một gối xuống cạnh bức tường gạch sau chuồng, chỉ vào nền đất:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mấy cái vết chân này… không phải tụi mình.
Dấu giày in khá rõ.
Lớn.
Rộng.
Nhưng chỉ có một chiều — từ rừng bước ra — không có dấu quay lại.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Địt mẹ, tao ghét nhất mấy trò mất tích nửa đêm.
Trương Hàm Thụy nghiến răng.
Bỗng nhiên, tiếng động mạnh vang lên — “BENG!!”
Mọi người giật mình quay phắt lại.
Đó là… Nhiếp Vĩ Thần, vừa đạp tung một cái thùng gỗ trong kho.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Dưới ánh đèn pin, thùng gỗ rỗng — nhưng trên mặt đất, có thứ gì đó trồi lên: một mảnh vải dính máu.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cái quái gì vậy?
Vương Lỗ Kiệt lùi một bước, giọng cậu trầm nhưng run nhẹ.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không phải máu khô đâu… còn mới.
Quế Nguyên khom người, tay đeo găng chạm nhẹ vào vải.
Dưới tấm vải — là lớp đất ẩm, và mùi tanh thoảng lên.
Jonathan ngửi thấy ngay, mặt cậu biến sắc.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Smells like… rotting. Nhưng không phải thịt heo đâu.
——
SAU KHI TRỞ VỀ PHÒNG SINH HOẠT CHUNG
Họ ngồi thành vòng tròn, không ai nói một lúc lâu.
Tiếng quạt trần quay “ù ù”.
Bóng đèn tuýp nhấp nháy trên đầu như có ai đó cố tình trêu chọc.
Trần Tư Hãn là người đầu tiên phá vỡ im lặng:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tụi mình… không nên đào gì thêm. Cái này không thuộc phạm vi nghiên cứu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Định để đó rồi mỗi đêm có người rình cửa sổ sao?
Trần Tuấn Minh gắt.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tao mới tới mà nhìn thấy cái mặt đó là muốn bỏ cuộc.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm khẽ gọi, không đùa giỡn như thường lệ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tụi mình rút lui không?
Dương Bác Văn ngẩng lên, ánh mắt anh lặng lẽ như mặt nước:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không. Ở lại. Tụi mình phải biết đây là cái gì.
——
KHUYA HƠN MỘT CHÚT
Vương Lỗ Kiệt không ngủ được.
Cậu ngồi trong phòng, lưng dựa vào tường.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trăng rọi qua khe cửa, đổ bóng dài trên sàn.
Đôi mắt cậu lặng lẽ như nước đóng băng, nhưng môi lại mấp máy:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Hàm Thụy ca… nếu anh không có ở đây, chắc em đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Điện thoại cậu đột nhiên rung lên.
Tin nhắn từ số lạ:
“Đừng đào nữa. Chỗ đó… từng chôn người.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play