CHƯƠNG 3 – CHÚNG MÀY MƠ CHUNG MỘT GIẤC MƠ?

1 giờ 23 phút sáng.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa, phủ lên sàn gạch màu xám lớp ánh sáng nhạt như xương.
Trong dãy nhà yên tĩnh ấy, có chín cánh cửa đóng kín – và chín con người, mắt mở thao láo.
Tả Kỳ Hàm đập nhẹ điện thoại vào trán.
Tin nhắn không gửi đi.
Không có sóng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chắc chắn tụi nó đang chơi bẩn…
Cậu lẩm bẩm, xoay qua nhìn giường đối diện.
Không ai.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
…Bác Văn?
Căn phòng chỉ có tiếng máy quạt thở khẽ.
Tả Kỳ Hàm bật dậy.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vừa vặn lúc ấy — cạch — cửa mở.
Dương Bác Văn bước vào, tay cầm ly nước, mồ hôi đọng trên trán.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao đi lấy nước, mày tưởng tao bị bắt cóc à?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ừm…
Tả Kỳ Hàm nằm lại, quay mặt vào tường.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
…Đêm nay tao không gạ mày đâu. Không yên tâm để dính vào được.
Dương Bác Văn cười khẽ, đặt ly nước lên bàn.
Nhưng cậu không nằm lại.
Cậu ngồi lên bệ cửa sổ, mắt dán vào khoảng tối phía sau hàng rào.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có người nhắn tin cho Lỗ Kiệt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ai?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Số lạ. ‘Đừng đào nữa. Chỗ đó từng chôn người.’
Tả Kỳ Hàm quay người lại, mắt mở to:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Thề là không phải tao gửi!
——
SÁNG HÔM SAU
Bầu trời mù sương.
Không khí nặng mùi ẩm mục.
Jonathan đấm tay liên tục vào không khí, mặc áo ba lỗ, mồ hôi chảy từng giọt dọc theo cơ bắp rắn.
Trương Quế Nguyên đứng tựa cửa, nhìn không chớp mắt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mày tập sớm thế?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Every day. Boxing keeps my mind clean.
Jonathan cười.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tối qua mày ngủ được không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không. Tao nghe tiếng chân đi ngoài hành lang lúc ba giờ. Không biết phòng nào.
Trương Hàm Thụy bước tới, cởi áo khoác, bên trong là áo đen sát nách.
Cậu nhíu mày, giọng khàn:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Mẹ nó, không ai trong tụi mình đi đâu lúc đó.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Chắc… chắc không phải tao mộng du chứ?
Trần Tuấn Minh chêm vào, cố đùa để giảm căng thẳng, nhưng nụ cười méo xệch.
——
PHÒNG SINH HOẠT CHUNG – BÀN TRÒN
Chín người ngồi vòng quanh bàn.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Vậy giờ tính sao?
Nhiếp Vĩ Thần hỏi, cầm lon nước ngọt cắm ống hút uống như đang ngồi xem phim hài.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tối hôm qua là ‘bóng người’, sáng nay là ‘tin nhắn’. Tối nay chắc tới ‘đào được tay người’.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Mày câm mồm.
Vương Lỗ Kiệt gằn giọng.
Ánh mắt Lỗ Kiệt lướt sang Trần Dịch Hằng, người đang cúi gằm, vẽ gì đó trên giấy.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tay cậu vẽ một bản sơ đồ — từng góc chuồng, từng vị trí mảnh vải, và cả hướng gió đêm qua.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Gì đó?
Trần Tuấn Minh tò mò.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tao đang thử định vị tiếng bước chân.
Jonathan không ngẩng đầu, gật gù.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chỉ có hai vị trí nghe rõ nhất là phòng Bác Văn và phòng của mày. Vị trí sát chuồng bò.
Tả Kỳ Hàm gãi cằm, rồi bất ngờ nói:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vậy… thử nhử nó xem.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhử ai?
Trương Quế Nguyên nhíu mày.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Người đó. Nếu muốn theo dõi, chắc chắn đêm nay sẽ quay lại.
Mọi người im lặng.
Rồi Dương Bác Văn lên tiếng:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao sẽ nằm giả vờ ngủ, để cửa sổ hé. Tụi mày canh phía sau chuồng.
Vương Lỗ Kiệt gật đầu:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tao sẽ mang camera hồng ngoại.
——
ĐÊM HÔM ĐÓ – 3 GIỜ 02 PHÚT
Ánh trăng bị mây che.
Mọi người chia nhau ẩn nấp.
Jonathan và Quế Nguyên nằm sát hàng rào phía sau.
Tả Kỳ Hàm cầm đá nhỏ ném ra xa từng tiếng một để đánh lạc hướng.
Bác Văn nằm nghiêng trên giường, mắt hé, cửa sổ mở một khe đủ cho bóng một người nhìn vào.
Cạch.
Cạch.
Tiếng bước chân.
Nhẹ.
Đều.
Không phải giày.
Là chân trần trên đất khô.
Camera hồng ngoại bắt được chuyển động.
Một cái bóng lướt qua cửa sau chuồng bò.
Rồi – “rítttttt…”
Một tiếng rên khe khẽ, rất thấp.
Như ai đó đang… tự thì thầm.
Giống hệt âm thanh đêm đầu tiên.
Tiếng rên cắt ngang như bị bóp cổ.
Và… đột nhiên, toàn bộ đèn trong nhà phụ chớp tắt liên tục.
Jonathan đứng bật dậy.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
CÓ AI Ở ĐÂY!!!
Cậu hét.
Một vật thể màu xám bật dậy trong bụi cỏ, chạy như điên về phía rừng.
Cả bọn đuổi theo.
Đèn pin lia.
Hơi thở nặng nề, chân giẫm lên đất kêu “bịch bịch.”
Cành cây quất vào mặt.
Đến rìa rừng – mất dấu.
Nhưng – ngay chỗ người đó bỏ chạy — có dấu gì đó.
Không phải dấu giày.
Là vết… đầu gối kéo lê.
Như ai đó… không thể đi bằng chân.
——
SAU ĐÓ – PHÒNG DƯƠNG BÁC VĂN
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cái thứ đó…
Tả Kỳ Hàm nói, mắt không còn vẻ đùa.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
…Không phải người bình thường.
Dương Bác Văn lặng lẽ mở hộc tủ, lấy ra một mảnh giấy mà cậu đã giấu từ hôm qua.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Trên giấy là nét chữ nguệch ngoạc, gần như được viết vội:
“Có thứ gì đó trong rừng. Đừng ra ban đêm. Nó không biết nó là ai.”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Ai viết cái này?
Trần Tuấn Minh giật mình.
Dương Bác Văn lắc đầu.
Giọng anh rất khẽ:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao tìm được trong hộc tủ khi mới tới.
——
CUỐI CHƯƠNG
Trăng rọi lên mảnh đất sau chuồng bò.
Trong đêm tĩnh mịch, có tiếng gì đó… đào bới dưới lớp đất ẩm.
Không phải người.
Mà là móng tay.
Một bàn tay gầy gò, đầy đất, từ từ lộ ra khỏi mặt đất.
Không, không phải lộ ra.
Mà là đang vươn lên.
Hot

Comments

Sữa❄️🐹

Sữa❄️🐹

Này giống cảnh sát dữ

2025-06-22

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play