[Rhycap] Trăm Năm, Một Ấm Trà
Giới thiệu câu chuyện
💚 Giới Thiệu Truyện – Trăm Năm, Một Ấm Trà
Người ta nói, tiên nhân là những kẻ không vướng bụi trần. Họ sống trên trời cao, uống linh tuyền, ăn ngọc thảo, tâm không vọng, lòng không đau, không thương, không giận. Nhưng... điều đó chỉ đúng cho những ai chưa từng rơi xuống nhân gian.
Vào một ngày mưa lớn, đỉnh núi Cô Hàn chìm trong mây mù, gió cuộn qua từng vách đá như thở dài. Ở nơi đó, có một quán trà nhỏ nằm bên bờ suối, cũ kỹ và cô tịch, chủ nhân là một người thanh niên lặng lẽ tên Cap. Người ta không biết Cap từ đâu đến, chỉ biết mỗi ngày, vào giờ Dần, cậu sẽ nhóm lửa, nấu nước, pha trà, rồi ngồi một mình nơi hiên quán nhìn dòng nước trôi xuôi.
Cap sống một mình, giữa núi hoang và sương lạnh. Cho đến ngày cậu mở cánh cửa quán trà trong cơn giông, và thấy một người đàn ông nằm bất động bên bờ suối.
Người ấy tóc trắng như tuyết, y phục nhuốm máu, mắt nhắm hờ nhưng vẫn còn hơi thở. Cap bế người lạ vào trong, đặt lên giường, lặng lẽ sắc thuốc, thay băng. Không hỏi tên, không cần lời cảm ơn.
Một tuần sau, người lạ tỉnh dậy. Anh không nhớ mình là ai, chỉ biết mình từng ở một nơi rất xa – rất sáng – và rất lạnh. Anh bảo, có lẽ anh là tiên. Nhưng nếu là tiên, vì sao lại bị đuổi khỏi nơi ấy?
Cap chỉ mỉm cười, pha cho anh một ấm trà, bảo:
Hoàng Đức Duy (Cap)
Tạm gọi anh là Rhy đi. Tóc trắng như sương tuyết đầu đông, hợp với cái tên đó.
Và như thế, Rhy bắt đầu sống ở trần gian. Ở bên Cap. Ở lại bên trong căn quán nhỏ chỉ có tiếng nước sôi và hương trà nhẹ tỏa.
Họ không yêu nhau ngay. Họ không thề nguyền, cũng chẳng gọi nhau bằng những lời tình tứ. Nhưng ngày qua ngày, mỗi sáng Cap đều pha trà, mỗi chiều Rhy đều ngồi bên hiên nghe gió. Mỗi tối, trước khi ngủ, Cap sẽ lặng lẽ dọn chiếc chăn thêm một chút về phía Rhy – dù miệng vẫn nói:
Thỉnh thoảng Rhy kể vài mẩu chuyện về tiên giới, nhưng lời kể luôn mơ hồ, như thể ký ức đã rơi rụng đâu đó dọc đường giáng thế. Cap không hỏi nhiều. Cậu chỉ rót trà, nghe, rồi im lặng ngồi bên.
Rồi một hôm, một đạo sĩ ghé qua quán. Khi nhìn thấy Rhy, hắn dừng lại, ánh mắt kinh ngạc:
Đạo sĩ
Khí tức của ngài… ngài từng là thượng tiên?
Nguyễn Quang Anh (Rhy)
Từng thôi. Giờ ta là người phàm rồi. Không pháp lực, không tiên căn, không kẻ nhớ tên.
Đạo sĩ
Điên rồi… ai lại tự đoạn tiên thân vì một chốn bụi trần?
Cap không trả lời thay. Nhưng trong ánh mắt cậu có thứ gì đó rất thật – như một dòng nước sâu không đáy, như ấm trà giữ được hơi nóng cả đời.
Họ sống với nhau như thế. Cùng một bé gái tên Tiểu Hạ được nhặt về sau trận lũ lớn, cùng căn quán gỗ đơn sơ và mảnh sân nhỏ mọc đầy rêu xanh. Rhy học cách hái thuốc, giúp dân làng bốc thảo. Cap vẫn tiếp tục mỗi ngày đun nước nấu trà. Tiểu Hạ lớn lên, gọi Cap là “cha”, gọi Rhy là “người kể chuyện”.
Mọi chuyện tưởng chừng yên bình mãi, cho đến khi núi rung lên một đêm nọ. Một linh quái ngàn năm sống lại, đến hút tàn khí tiên còn sót nơi Rhy. Rhy không còn pháp lực, không thể phản kháng. Cap, một người không có pháp thuật, lại lao đến chắn phía trước anh. Hứng lấy đòn chí mạng.
Khoảnh khắc đó, Rhy gào lên – và pháp quang cuối cùng trong thân thể anh bùng cháy. Linh quái bị thiêu rụi. Còn anh, ôm Cap trong mưa, khẽ nói:
Nguyễn Quang Anh (Rhy)
Ta sẽ không rời đi. Cho đến khi em ngừng nấu trà cho ta… mà ta biết, ngày đó sẽ không bao giờ tới.
Nhưng thiên giới không quên Rhy. Một ngày, thần quan giáng lâm, yêu cầu anh trở về chịu tội.
Cap bước ra, đứng trước người kia, chỉ nói một câu:
Hoàng Đức Duy (Cap)
Nếu ở thiên giới, không ai nấu cho anh ấy một ấm trà mỗi sáng… vậy xin hãy để anh ấy ở lại.
Cuối cùng, Rhy phải chọn: hoặc quay về, hoặc gạt bỏ tiên thân vĩnh viễn, sống trọn kiếp phàm trần – già đi, đau đớn, và chết như mọi người.
Đêm ấy, Cap lặng lẽ pha trà. Rhy uống, rồi mỉm cười:
Nguyễn Quang Anh (Rhy)
Trà này… có thể đổi lấy cả một kiếp sống ngắn ngủi. Em có tiếc không?
Hoàng Đức Duy (Cap)
Không. Vì trà này… chỉ ngon khi có anh uống cùng.
Và thế là Rhy đoạn tiên thân. Máu nhỏ lên tuyết. Trời rung lên rồi lặng xuống.
Một trăm năm sau, quán trà vẫn mở. Cap và Rhy ngồi bên nhau, tóc hoa râm nhưng ánh mắt vẫn tĩnh lặng như buổi đầu. Mỗi ngày vẫn là một ấm trà. Một câu chuyện. Một cái nhìn không cần lời.
Tiểu Hạ lớn, đi xa. Núi vẫn thế. Suối vẫn chảy.
Nguyễn Quang Anh (Rhy)
Vì em chính là nơi ta quay về.
☕ "Trăm Năm, Một Ấm Trà" là một câu chuyện cổ trang nhẹ nhàng, mang chút màu sắc tu tiên, nhưng sâu lắng và chữa lành như hương trà ban sớm.
Một mối tình không cần thề nguyện, không cần pháp lực – chỉ cần mỗi ngày có nhau, lặng lẽ như nước ấm, dịu như lá trà, và bền lâu như thời gian.
Tác giả mê cổ trang
Hé lô hé lô
Tác giả mê cổ trang
Hé lô e ve ry on
Tác giả mê cổ trang
Lại có idea mới
Tác giả mê cổ trang
Fic này ngọt lắm nha
Tác giả mê cổ trang
Có 8 chap thôi
Tác giả mê cổ trang
Cộng thêm giới thiệu câu chuyện và giới thiệu nhân vật nữa là 10 chap
Tác giả mê cổ trang
Fic này ngắn nhe
Tác giả mê cổ trang
Ai thích ngọt thì đọc fic này ạaaaaaa
Comments