Chương 3

Ngày đầu tiên trở lại học viện.
Trời trong xanh lặng gió, lá cây chào nghiêng như để tránh né từng bước chân tôi bước vào cổng lớn, trên cổng có biển ghi chữ Học Viện Đại Lục, trông có vẻ đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể vào đây học.
Học Viện Đại Lục, nơi từng là chiếc lồng vàng trôn giấu cuộc đời hai nữ sinh, giờ đây nó đã trở thành một sân khấu lớn nơi tôi phải sống, diễn và tồn tại.
Khi tôi bước xuống khỏi chiếc xe sang trọng, tôi có thể thấy ngay những ánh mắt đang chực chờ, lo lắng cho tôi.
Bạn học?
Giáo viên?
Người quen?
Tất cả mọi người ùa ra như ong vỡ tổ.
"trời ạ, Minh Lam cậu làm mình lo quá, thật may là cậu vẫn ổn! "
"cậu con nhờ bọn mình không? lớp tài chính thương mại, nhớ chứ? "
Tôi mỉm cười nhẹ, tận hưởng cuộc sống mới của mình.
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
xin lỗi, có vẻ như tôi chưa thể nhớ hết? nhưng tôi sẽ cố gắng.
Giọng tôi điềm đạm nhưng lại có vẻ thật thà khiến người ta tin tưởng.
Dễ dàng quá,chủ cần mỉm cười nhẹ cũng có thể tận hưởng cuộc sống được mọi người yêu mến.
Tôi bắt đầu thích làm Nhã Minh Lam hơn là quay trở lại làm Hạ Lan Chi rồi.
Tôi bước với sự tự tin, đi tới giảng đường trang trọng, tôi cảm nhận được một lường không khí khó tả, không ồn ào, cũng chẳng lạnh lẽo, mà chỉ là sự tĩnh lặng quá mức, gợn lên một sự dè chừng.
Rồi, tôi nghe được một bức chân dứt khoát, uy quyền.
Hắn đứng đó, Dực Minh Thiên, tay đút túi quần, tựa nửa người vào lan can gỗ nơi khúc cua cầu thang.
Ánh sáng lọc qua cửa kính làm sáng lên nửa khuôn mặt sắc lạnh, còn nửa kia chìm vào trong bóng tối. Ánh mắt của hắn.. khóa chặt vào tôi.
Dực Minh Thiên
Dực Minh Thiên
Thích diễn đến thế?..
Hắn hỏi. Giọng trầm ấm, từng chữ sắc như lưỡi dao mỏng.
Tôi không đáp ngay, tôi im lặng đặt túi đồ lên bàn, rồi quay lại đối diện với hắn.
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
Ý cậu là gì..?
Tôi không hề run, giọng tôi bình tĩnh hơn chính tôi tưởng.
Hắn tiến đến một bước.
Dực Minh Thiên
Dực Minh Thiên
Ha?... Một người gần chết, tỉnh dậy liền quên bạn thân, quên cả sở thích, thậm chí cả tính cách cũng trở lên khác hoàn toàn?.
Tôi siết chặt tay, móng tay bấm vào thịt nhưng ngoài mặt vẫn dữ lấy nét mơ hồ.
Nhã Minh Lam
Nhã Minh Lam
Tôi bị trấn thương não...và có lẽ nó bị ảnh hưởng sâu hơn tôi nghĩ.
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lạnh lẽo kia chưa từng rời khỏi tôi.
Dực Minh Thiên
Dực Minh Thiên
ồ, nhớ cho kỹ một điều nhé.
Hắn cúi sát lại, môi gần sát tai tôi,giọng hắn lạnh lùng sắc bén.
Dực Minh Thiên
Dực Minh Thiên
Người như cậu... không bao giờ che giấu được lâu đâu.
Tôi im lặng, bầu không khí căng thẳng tăng lên, hàm tôi nghiến chặt, hơi thở tôi nghẹn lại trong cổ họng.
Vừa đúng lúc căng thẳng nhất, một giáo viên bước vào, các học sinh thấy vậy cũng ổn định chỗ ngồi, tôi như nắm được ngọn rơm cứu sống, nhanh chóng quay người bước về bàn mình.
Hắn vẫn đứng đó liếc nhìn tôi một lúc rồi quay trở về chỗ ngồi.
Chỗ của hắn ngồi không cách xa tôi cho lắm, hắn ngồi sau tôi một bàn.
___________
Buổi chiều, tôi vào thư viện một mình.
Tôi đi lướt qua những kệ sách rồi dừng lại ở khu vực mà.. "tôi" từng hay ngồi.
Nơi đó, năm xưa Hạ Lan Chi vẫn len lén đến đọc sách mỗi buổi chiều, đọc những cuốn sách kinh tế cũ kỹ bị bỏ xó, để mơ một ngày thoát khỏi thân phận bị khinh miệt.
Giờ đây, tôi trong hình hài cô công chúa được nâng như trứng hứng như hoa, bước lại nơi quen thuộc đó.
Không ai dám cản.
Không ai dám xua đuổi.
Không ai dám nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt như trước đây.
Nhưng tại sao, tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu...
*Khi ta không còn là chính mình, thì mọi ánh hoàng quang liệu có còn đáng giá..?"
Tôi vươn tay, rút lấy cuốn sổ quen thuộc, giữa những trang giấy ngả màu, một tấm ảnh nhỏ rơi ra.
Là ảnh chụp.
Người trong ảnh là tôi Hạ Lan Chi. Ngồi giữa sân trường, gục đầu trên bàn đá cũ, một nụ cười hiếm hoi, vừa vụn vỡ vừa trong sáng.
Phía sau ảnh... có dòng chữ nghệch ngoạch:
"nếu một ngày em biến mất... ai sẽ nhớ. "
Tay tôi run lên, bước ảnh rơi bay xuống sàn.
________
Tối hôm đó. Tôi đứng nơi ban công phòng, tay cầm tấm ảnh cũ, lòng ngổn ngang.
Gió thổi mạnh. Tiếng còi xe vang lên từ xa, âm thanh từng kết liễu một đời, giờ vẫn ám ảnh trong tim.
"tôi Hạ Lan Chi đã chết. Nhưng tôi... trong thân xác này, vẫn còn sống. Và tôi.. không bao giờ để kẻ khác quyết định số phận mình thêm lần nào nữa"
___________
"Thực ra em rất thương Nhưng vẫn cố bình thường Vì lòng người khác hướng Với con đường em đi. "
ᰔᩚ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play