Chàng Trai Năm 23 Tuổi
Tôi Từ Mộc là một sinh viên năm nhất của một ngôi trường đại học tại thành phố A . Khi tôi nhận được giấy báo nhập học tôi rất vui sướng vì vào được ngôi trường mà mình luôn mong muốn nó có một cảm giác rất khó nói.
Trái lại với sự vui vẻ của tôi bố mẹ tôi rất lo lắng, lo lắng vì không muốn tôi đi học xa nhà phần còn lại là không có tiền để có thể đóng học cho tôi .
Tôi cảm nhận được được điều đó liền nói " Con không muốn đi nữa"
Tôi vừa nói xong bố mẹ kinh ngạc quay sang nhìn tôi.
" Tại sao con lại không muốn đi , đây là ngôi trường mà con mong muốn được vào mà. Nói không đi là không thế nào được."
" Bố mẹ còn đang thiếu tiền mà, nên con không thể đi được"
" không được" bố tôi quát lớn " thiếu tiền thì có thể vay nhưng đây là tương lai của con, bố sẽ sang nhà bác hai mượn tiền."
Nói đến bác hai , tôi lại cảm thấy bực bội vì lúc ông bà tôi mất , chính bác ta đã lấy hết tài sản của ông bà rồi mất tăm mất tích, vài tháng trước đột nhiên thấy bác ta trở về và dẫn theo một cô gái trẻ, tôi nghe noi đấy chính là vợ của bác.
Và bác ấy trở về đây cũng chỉ vì miếng đất cuối cùng của ông bà tôi, giờ bác ta đang xây một ngôi nhà.
...
Khi bố tôi sang đến nhà ông ta .
" Anh hai ơi em có chút việc muốn nhờ anh"
Bác hai nghe thấy thế liền chạy ra " sao vậy thằng ba"
" À thì con bé nhà em nó phải đóng tiền nhập học, mà giờ anh cũng biết gia cảnh nhà em rồi đấy, anh có thể cho em vay chút tiền được không"
" Anh cũng muốn giúp chú lắm , nhưng chú thấy đấy nhà anh thì đang xây , anh cũng phải đi vay khắp nơi, hay chú đến nhà cái út mượn tạm đi mấy hôm trước anh thấy nhà nó vừa bán mấy đàn lợn xong."
Bố tôi nghe thế liền mắng ông ta " mẹ nó chứ lúc nào cũng thấy cờ bạc rượu chè kinh lắm , đem tiền đi cho họ hết mà , giờ thì người nhà đến vay thì kể khổ" nói xong mấy câu đó bố tôi quay đầu bỏ đi.
Khi bố tôi về đến nhà thì thấy cô út đến.
"Cô út làm gì ở đây thế"
" Em nghe nói Mộc Mộc phải đóng tiền nhập học mà anh chị còn đang thiếu tiền, em vừa bán đàn lợn nên có chút tiền nên cho anh chị mượn, vì lúc trước nếu không có anh chị thì Thanh Thanh nhà em cũng không đi học được."
" Thế thì anh cảm ơn cô út nhé"
Tối hôm đó bố mẹ giúp tôi chuẩn bị đồ ,thì trong lúc mẹ đang gấp quần áo cho tôi thì tôi thấy mẹ lén để một số tiền bỏ vào chiếc áo sơ mi của tôi.
Chờ lúc bố mẹ ngủ đi ngủ hết tôi lén lấy số tiền trong áo sơ mi bỏ lại vào túi áo của mẹ .
Sáng hôm sau.
Bố mẹ và cô út chở tôi đi đến bến xe , trong lúc đợi xe đến ,họ dặn dò tôi đủ điều, xe đến nơi cũng là lúc tôi phải tạm biệt bố mẹ, bước lên xe tôi có chút không nỡ, lên xe rồi tôi chọn một chỗ gần cửa sổ.
10 tiếng sau .
Xe đến nơi , tôi bước xuống xe nhìn thấy quan cảnh xa lạ trước mắt làm tôi kinh ngạc. Nhưng may mắn làm sao bác tài đã dừng trước cổng trường.
Bước vào ngôi trường xa lạ này , tôi có ấn tượng với nó vì nó rất to ,tôi chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi trường to như thế này.
Theo hướng dẫn thì ký túc xá của tôi ở tòa nhà B và ở phía bắc.
Tôi đang trên đường đến ký túc xá thì có một ai đó đâm sầm vào tôi , tôi quay lại nhìn thì thấy đó là một bạn nam, cậu ấy rất cao ráo khuôn mặt rất điển trai đã vậy những tia nắng sớm rọi vào cậu ấy làm tăng thêm độ điển trai.
Nhưng sao tim tôi cứ đập loạn xạ vậy không lẽ tôi đã thích cậu ta từ cái nhìn đầu tiên ư , không thể nào tôi không thể thích cậu ta được, nhưng cậu ta đẹp thật.
Đang suy nghĩ thì một tiếng gọi làm tôi bừng tỉnh " Cậu có làm sao không"
" À tớ không sao"
" Không sao là tốt rồi" Cậu ta liền quay người bỏ đi.
Hazz... đúng thật là trai đẹp thường lạnh lùng mà, hứ một câu xin lỗi cũng không có , lần sau mà gặp lại cậu ta chết chắc với tôi.
Lên tới ký túc xá thì tôi đã thấy 3 người kia đã đến rồi .
Bỗng có người lên tiếng mọi người đã lên đầy đủ rồi hay chúng ta hãy giới thiệu về bản thân mình đi.
" Để mình trước, mình tên là Tiêu Giai"
" Còn mình là Lý Hạ"
" Mình là Từ Mộc" tôi lên tiếng
Người cuối cùng lên tiếng " Mình là Thanh Khiết, mà hình như trong ký túc xá của chúng ta có người sinh năm 2005 hả.
Tôi lên tiếng " Là tớ"
Ba người quay sang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười trừ " Hì ...mình nhảy cóc năm lớp 1"
" Vậy phải gọi tụi này là chị nha"
" Vâng"
Tôi đến giường của mình để cất đồ và trang trí lại .
Làm xong bốn người bọn tui đang chuẩn bị đi ăn trưa thì nghe thấy tiếng thông báo của nhà trường .
"Thông báo để nghị các bạn sinh viên năm nhất xuống sân trường để nhận lớp"
Nghe thế bốn bọn tôi liền chạy xuống sân trường, bọn tôi được phân học cùng một lớp. Các anh chị hướng dẫn viên dẫn bọn tôi đi tham quan lớp học.
Lên đến lớp tôi thấy có một bạn nam trông rất quen mắt ,thì ra là người đã đâm vào tôi lúc sáng mà không có nổi một lời xin lỗi nào đây mà.
Tôi đang nghĩ cách làm thế nào để trả thù cậu ta, thì tôi thấy cậu ta đang tiến gần về phía của tôi. Bỗng tôi trợt nghĩ ra một cách để trả đũa lại cậu ta.
Thấy cậu ta sắp tiến gần đến, thì tôi giả vờ bị trượt chân đâm nhào vào cậu ta , tôi kinh ngạc nói " Ôi tôi bất cẩn quá cậu có sao không"
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không chứ tôi thấy có vẻ như môi của cậu ấy vừa cong lên.
" Tôi có sao đấy" cậu ta trả lời.
Tôi không nghĩ câu chuyện nó sẽ đi theo hướng này.
" Tớ mới va vào người cậu thôi mà cậu đã bị sao rồi, nói như cậu thì lúc sáng cậu va vào người tớ ,thì tớ cũng bị ảnh hưởng đấy"
" Vậy hả" cậu ta suy nghĩ cái gì đó rồi lại nói " vậy để tôi mời cậu một bữa để xin lỗi cậu nhưng cậu cũng phải mời tôi đó nha."
" Vậy huề nhau rồi còn gì"
" Nhưng phải mời tôi đi ăn thì tôi mới chấp nhận lời xin lỗi"
Lúc này trong lòng tôi hận không thể đá cậu ta một phát. Đúng là cậy ông đập lưng ông mà, không thể bắt cậu ta xin lỗi mình được mà bây giờ còn phải mời cậu ta đi ăn nữa.
" Vậy thêm wechat đi" cậu ta nói với tôi.
Tôi " Được"
Updated 31 Episodes
Comments