Chap 1: Đêm tân hôn

Đêm tân hôn. Biệt thự nằm giữa đồi thông, cách xa phố thị. Không đèn, không tiếng chúc, không ai ngoài hai người vừa ký tên vào một bản hợp đồng danh nghĩa “kết hôn”.
Một căn phòng rộng, lạnh. Không nến, không hoa, không bất kỳ thứ gì gọi là tình cảm. Chỉ có một người ngồi trong xe lăn, quay mặt ra cửa sổ. Và một người đứng nơi ngưỡng cửa, vừa bước vào – vừa mang theo hơi gió đầu đêm lạnh ngắt.
Cánh cửa phòng chính mở ra, không tiếng báo trước. Pond đang ngồi trong bóng tối – trên chiếc xe lăn đặt giữa phòng.
Lưng anh hơi cong về trước. Tay gác hờ lên tay vịn, đầu ngẩng nhẹ, như đang nghe tiếng người bước vào từ xa đã lâu.
Căn phòng trống trơn. Không hoa, không rượu, không lời chúc phúc.
Chỉ có Pond và Phuwin. Một người không thể đứng dậy. Một người không thể lùi lại.
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Không bật đèn à? (giọng lạnh, khinh thường, nhưng ánh mắt lướt một vòng – thật sự thấy căn phòng quá trống)
Pond Naravit
Pond Naravit
Phòng tôi quen bóng tối hơn ánh sáng. (giọng đều đều – không còn sức để mỉa, cũng chẳng cần che giấu mỏi mệt)
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
(Chậc) Cũng đúng.
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Sống như anh thì ánh sáng chỉ làm rõ thêm vết thương thôi. (Nửa châm biếm, nửa thật lòng)
Pond Naravit
Pond Naravit
Em đến để xát muối? Hay để đóng vai chồng? (vẫn là giọng đó – mỉm cười nhẹ, nhưng mắt không cười)
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Anh nghĩ tôi đến đây vì muốn à? (siết nhẹ tay, ánh mắt dừng lại nơi bánh xe lăn – môi mím lại)
Pond Naravit
Pond Naravit
Không. Nhưng tôi thì khác. Tôi đồng ý cưới em. (chậm rãi nói)
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
...Vì lý do gì?
Pond Naravit
Pond Naravit
Vì nếu em cần dao, tôi sẽ là người đưa lưỡi về phía em. (giọng nhẹ nhàng không cảm xúc – trong lòng thì không rỗng. Nhưng vẫn còn một thứ gì đó đang co rút bên trong)
Một khoảng im lặng chùng xuống. Tấm rèm bên cửa sổ lay nhẹ trong gió. Ánh sáng mờ từ hành lang rọi xiên vào một góc sàn – đúng nơi đôi chân Pond đặt yên, phủ kín trong lớp quần tây chỉnh tề.
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Giả tạo. Anh nghĩ mấy lời kiểu đó có thể khiến tôi mềm lòng? (ngửa nhẹ đầu, cười nửa môi – nhưng mắt lại hơi ướt mà cậu không nhận ra)
Pond Naravit
Pond Naravit
Tôi không cần em mềm lòng.
Pond Naravit
Pond Naravit
Tôi chỉ không muốn em phải tự tay bôi máu lên người. (mắt anh nhìn thẳng – giọng lặng như nước mưa ngoài mái hiên)
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Còn tôi thì muốn.
Pond Naravit
Pond Naravit
Em hận tôi đến mức ấy sao, Phuwin?
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Anh phá nát gia đình tôi. Anh đứng nhìn tôi mất tất cả. Anh bỏ mặc tôi suốt 10 năm. Anh nghĩ tôi nên ôm anh mà khóc à? (từng chữ rít qua kẽ răng – như thể không nói sẽ nghẹn chết)
Pond Naravit
Pond Naravit
Không. Tôi chỉ muốn em sống.
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Lời đó – giữ lại mà nói với ai cần nghe. (ánh mắt lạc đi, như thể nếu nhìn anh thêm nữa… sẽ không kiểm soát được bản thân)
Gió từ cửa sổ lùa vào – mùi thông non, mùi đêm, và cả mùi thuốc khử trùng thoang thoảng. Pond không nói gì thêm. Chỉ đẩy nhẹ bánh xe, xoay người đối diện với cậu.
Mắt anh đen. Không trống rỗng – mà như một cái giếng đã kín nắp quá lâu.
Pond Naravit
Pond Naravit
Tôi có thể kể cho em nghe một điều.
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Anh có thể giữ im lặng luôn được không? (giọng mệt. Không phải vì ghét – mà vì không biết chịu thêm bao nhiêu đau thì sẽ không gục)
Pond Naravit
Pond Naravit
Ngày tòa xử cha mẹ em, tôi đã biết họ vô tội.
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Pond Naravit
Pond Naravit
Tôi không lên tiếng. Vì người đứng sau phiên tòa đó nói: nếu tôi nói ra, mẹ tôi, mẹ em và… em, sẽ chết cùng một lúc. (tay nắm chặt vành bánh xe đến trắng muốt – nhưng anh không rùng mình, không xin được tha thứ)
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Anh nghĩ tôi nên cảm ơn vì anh đã im lặng à? (gào không thành tiếng – như thể đang tự giẫm lên lòng tin còn sót lại trong lồng ngực mình)
Pond Naravit
Pond Naravit
Không. Tôi chỉ muốn em biết… tôi chọn chết từng chút một, mỗi ngày – để em còn cơ hội sống như hôm nay. (giọng nghẹn mà không run. Mắt vẫn nhìn thẳng – như thể đó là lần cuối được nói thật)
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Vậy thì anh thất bại rồi. Tôi không sống. Tôi chỉ tồn tại để đòi lại từng mảnh máu người thân tôi đã mất. (tay siết chặt – nhưng vẫn không rút dao ra. Cậu vẫn muốn giữ lại vết thương đó để đau lâu hơn)
Pond xoay xe nhẹ, lui lại nửa vòng. Không phải bỏ chạy – mà vì không muốn chạm vào lòng thù mà chính mình đã tạo.
Pond Naravit
Pond Naravit
Vậy… đâm đi.
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Pond Naravit
Pond Naravit
Tôi ngồi đây. Tôi không thể chạy được đâu. (nói xong, đặt hai tay lên đùi. Không hề run, chỉ yên như người đã sẵn sàng đi về phía cuối cùng)
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Anh nghĩ tôi muốn giết anh theo cách dễ như thế à?
Pond Naravit
Pond Naravit
Vậy em muốn gì?
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Tôi muốn anh sống không bằng chết.
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Tôi muốn anh tự nhìn mình biến thành tro, mà không ai cứu. (mắt đỏ – không vì khóc, mà vì dằn ép nước mắt suốt 10 năm dài ròng rã đợi đến ngày được tuôn trào)
Pond Naravit
Pond Naravit
Em vẫn còn muốn trả thù tôi và cả nhà của tôi à?
Phuwin Tangsakyuen
Phuwin Tangsakyuen
Đúng vậy. (nói rồi quay đi – không chờ phản ứng. Như thể nếu ở lại thêm vài giây, cậu sẽ không còn giữ nổi lý trí)
Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi. Mưa rơi như thủy tinh vỡ – từng giọt nặng và sắc, rơi trên mái hiên biệt thự im lặng.
Phuwin không lại gần. Pond không tiến tới. Căn phòng tân hôn – chỉ còn tiếng bánh xe khẽ nghiến lên sàn đá. Một người đàn ông ngồi yên giữa bóng tối, và người kia – mang trong tim một cơn bão chưa kịp gọi tên.
End chap 1.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play