Chap 2

Một tuần sau, mọi chuyện tưởng đã yên. Nhưng sự im lặng ở Kaien đôi khi còn đáng sợ hơn cả ồn ào. Cậu bắt đầu nhận ra mình bị cô lập. Không ai bắt chuyện. Bàn học bị vẽ bậy. Sách giáo khoa biến mất. Thư đe dọa nhét đầy trong hộc tủ không tên, không chữ ký, chỉ có những dòng nguệch ngoạc: “Biến đi.” “Đừng tưởng mày đặc biệt.” “Dính tới hắn, mày sống không yên đâu.” Ban đầu, cậu phớt lờ. Cậu đã quen với cảm giác lạc lõng. Ở ngôi trường cũ, ở gia đình, trong chính cuộc đời mình. Nhưng mọi thứ chỉ thực sự vượt khỏi giới hạn khi... cậu bị kéo ra sau dãy nhà thể chất nơi camera không quay tới, nơi không ai nghe thấy gì dù có hét lên. Một cú đạp thẳng ngực. Một cái túi trùm đầu. Một bàn tay túm tóc, lôi sát đất. Và một giọng nói
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
Mày đừng nghĩ mày cướp được Sanghyeok khỏi bọn tao
Cậu không khóc. Cũng không xin tha. Chỉ cắn răng chịu từng cú đá, không buông một tiếng rên.
Cậu ngồi thu mình trên nền gạch lạnh toát, hai tay ôm lấy đầu gối, áo đồng phục rách một bên vai, dây cà vạt bị giật đứt thõng xuống sàn như một sợi dây thừng cũ. Trần nhà bong tróc, vách ngăn nứt toác, mùi ẩm mốc trộn với mùi máu tanh nồng bám lấy không khí đặc quánh. Nơi này nhà vệ sinh nam tầng ba bị bỏ hoang từ ba năm trước sau một vụ tự tử. Và giờ, nó trở thành nơi để bọn kia “xử lý” những kẻ không ai bảo vệ. Han Wangho không khóc. Nhưng mắt cậu đỏ hoe, môi mím chặt đến bật máu. Tiếng bước chân vang lên không vội, không gấp, nhưng dứt khoát. Rồi một giọng nhẹ nhàng nhí nhảnh cất lên, lạc trong tiếng gió luồn qua ô cửa sổ vỡ.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Han Wangho?
Wangho giật mình ngẩng lên. Ánh đèn pin từ điện thoại rọi qua lớp bụi dày đặc, bắt gặp ánh mắt cậu ánh mắt của một con thú nhỏ đang bị thương, dè chừng và hoảng loạn.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Minseok!
Minseok là hội trưởng hội học sinh con cưng của câc thầy cô và là 'cục cưng' của Lee Minhyeong
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Sao cậu biết tớ ở đây..?
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
ờm...tớ nghe bọn lớp 10 bảo mấy trùm trường hay thích lôi đồ chơi mới lên đây....ờm
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Nên lên coi thử
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
khu này tớ không được lên
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
tớ mà bị bắt thì tớ chết
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
cửa mở không được
Wangho khẽ động đậy. Một cơn đau nhói chạy dọc lưng khiến cậu cắn chặt răng. Cả người ê ẩm, vai sưng tấy, gót giày bên phải đã mất từ lúc nào. Cậu cố gắng chống tay lên sàn để ngồi dậy, nhưng cánh tay run rẩy như thể không còn là của mình. Lưng áo đồng phục dính vào mảng máu khô, mỗi cử động đều kéo theo cảm giác buốt rát.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
nẻ cậu không sao chứ?
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
tớ ổn
hôm đó,hắn tìm cậu. Không thấy ở phòng kỷ luật. Không thấy ở căn tin. Cuối cùng, hắn bước vào nhà vệ sinh nam tầng ba nơi luôn bị bỏ hoang vì đường ống hỏng.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
hazz
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
có tiếng bước chân rồi
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
tớ đi núp cái đã
Ở đó, hắn thấy cậu ngồi dưới sàn. Mũ đồng phục đã rơi. Áo trắng dính vết giày. Khóe miệng nứt máu. Và đôi mắt... vẫn tỉnh như thường. Cậu ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Lee Sanghyeok? nói nhỏ
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Đến lượt mày đánh à? Cậu hỏi, khẽ khàng, nhưng không giấu cay đắng.
Hắn không đáp. Chỉ bước đến mở của nhà vệ sinh, quỳ gối xuống. Lấy khăn giấy trong túi, lau máu ở mép cậu rất nhẹ, như thể cậu là thủy tinh có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Là ai?
Cậu không đáp
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Nói tên đi. Hắn lặp lại, giọng trầm xuống như thể đang kìm giận
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Nếu tao nói, rồi sao? Cậu cười nhạt. Mày sẽ đánh thay tao? Tao không cần một vị cứu tinh.
Hắn nhìn cậu. Lâu hơn mọi lần. Sâu hơn mọi ánh mắt trước đó. Rồi hắn nghiêng người, tựa trán mình vào trán cậu. Hơi thở hắn phả nhẹ lên má cậu, giọng thấp như gió lùa
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tao không phải cứu tinh. Tao chỉ... không muốn thấy mày bị ai khác làm đau. Nếu có ai làm được điều đó... thì chỉ có tao.
Cậu khựng lại. Khoảnh khắc ấy, giữa nhà vệ sinh cũ, mùi máu và ẩm mốc hòa vào nhau, tim cậu đập một nhịp rất lạ. Không vì đau. Mà vì... rung.
Rầm. Tiếng cửa bật mở vang dội giữa không gian cũ kỹ. Một tiếng vang chát chúa, kéo cả hai quay đầu giật mình. Đứng ở lối vào là Minseok. Đèn điện thoại hắt lên khuôn mặt cậu ta. Không giận. Không sốc. Chỉ là... cái nhếch môi rất nhẹ, rất quen.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Xin lỗi. Tôi tưởng nơi này bị cấm vào từ học kỳ trước?
Không ai nói gì. Không ai kịp rút lại khoảng cách vừa rồi. Không ai chối được ánh mắt đang đỏ ửng, hơi thở chưa kịp đều. Minseok liếc từ người này sang người kia, chậm rãi bước vào, đóng cửa lại sau lưng cạch một tiếng.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Tiện thật đấy. Lần đầu thấy trùm trường cũng biết đỏ mặt. Nhưng mà cẩn thận. Ở Kaien, thứ yếu nhất chính là cảm xúc.
Sanghyeok siết tay. Hắn lùi lại, chắn ngang Wangho.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Cút,ra ngoài
Minseok bật cười
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Tôi không ở đây để cản. Chỉ muốn... nhắc nhở. Nếu ai đó biết được cảnh này, cậu nghĩ Wangho sẽ là người bị đuổi, hay cậu?
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Và..cần đưa Wangho đến bệnh viện
Không gian như đặc lại. Wangho lặng thinh. Sanghyeok nhìn thẳng vào Minseok, ánh mắt không còn là cảnh báo, mà là chiến thư.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Vậy mày phải giữ mồm. Vì nếu mày hé nửa chữ… Tao sẽ khiến cái danh hội trưởng của mày biến mất trong một đêm.
Minseok nhún vai, như thể cuộc chơi chỉ mới bắt đầu.
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
Vậy cứ chơi đi,trùm trường
Rồi cậu ta quay lưng bước đi, để lại hai người đứng lại giữa mùi ẩm mốc và hơi thở chưa kịp nguội.
máu từ khắp cơ thế cậu bắt đầu chảy nhiều nhuộm cả màu áo đồng phục trắng tinh như tuyêta
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
tch-để tao đưa mày đến bệnh viện
Wangho định lắc đầu, nhưng không còn chút sức lực nào. Mắt cậu nhòe đi, mọi thứ mờ dần như qua lớp kính mưa. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu cảm nhận được đôi tay rắn chắc của Sanghyeok vòng qua người mình bế cậu lên, nhanh chóng, dứt khoát. Ngực cậu áp vào vai hắn, nghe được tiếng tim hắn đập thình thịch. Không phải vì chạy. Mà vì lo. Xe cấp cứu không có ở đó. Sanghyeok kéo cậu lên xe mình, quần áo đồng phục lấm máu nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh băng như thể sẵn sàng thiêu rụi bất kỳ ai đã làm điều này với Wangho. Trên suốt quãng đường đến bệnh viện, cậu không nói gì. Nhưng trong lòng, một thứ gì đó ấm áp cứ rạo rực lan ra ngay giữa những cơn đau buốt nhất.
Mùi thuốc sát trùng lấn át tất cả. Han Wangho nằm trên giường bệnh, hai đầu gối đã được băng lại, gò má sưng tím còn vết cào trên cổ vẫn đỏ rực như lời buộc tội ai đó đang lẩn trốn trong bóng tối.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Sanghyeok đứng dựa vào tường, tay đút túi quần, vai áo vẫn còn vết máu khô của cậu. Y tá hỏi có phải người nhà không, hắn đáp gọn lỏn
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Là bạn
Chỉ một chữ, nhưng ánh nhìn của hắn lại nói nhiều hơn thế. Khi Wangho tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu thấy không phải trần nhà bệnh viện lạnh lẽo... mà là Sanghyeok ngồi đó, đầu cúi thấp, hai bàn tay đan vào nhau, gân tay nổi lên rõ ràng.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Cậu vẫn còn đây à? Wangho khẽ hỏi, giọng cậu khàn đặc vì mệt.
Sanghyeok ngẩng lên. Ánh mắt hắn không còn lạnh như thường ngày. Thay vào đó là một sự pha trộn kì lạ giữa giận dữ, lo lắng... và thứ gì đó rất khó gọi tên.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Cậu nghĩ tôi bỏ về à? hắn bật cười nhạt, rồi khẽ nói thêm, giọng nhỏ như tiếng thở dài Người như cậu... làm sao bỏ mặc được.
Wangho im lặng. Tim cậu như bị bóp nghẹt. Cậu nhớ lại từng cái đạp, từng tiếng cười nhạo ban nãy. Nhưng giờ đây, trước mặt cậu là người duy nhất nhìn cậu không phải bằng ánh mắt thương hại, mà là... như đang cố che chở cả thế giới này.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Mày biết bọn chúng là ai không? Sanghyeok hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào vết băng trắng quấn quanh cổ tay cậu.
Cậu khẽ gật đầu
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Được hắn đứng dậy, kéo nhẹ áo khoác Tao sẽ xử lý.
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Đừng... cậu níu tay hắn Tao không muốn mày bị đuổi học.”
Sanghyeok quay lại, nhìn cậu thật lâu. Hắn ngồi xuống, ghé sát lại, giọng khàn hẳn đi
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Han Wangho, Tao không quan tâm trường học. Tao chỉ quan tâm đến mày.
Ba ngày sau, Han Wangho trở lại trường. Băng trên tay đã được tháo, chỉ còn lại lớp gạc mỏng dính sát vào da. Vết bầm dưới cổ áo sơ mi vẫn nhợt nhạt lộ ra mỗi khi cậu cúi đầu. Cậu bước chậm rãi qua hành lang tầng ba nơi từng để lại dấu tích của lần ngã gục đó. Mỗi bước đi đều nghe như có người thì thầm sau gáy
“Là thằng đó đấy.” “Nghe nói được Lee Sanghyeok đưa đi bệnh viện cơ mà?” “Gớm… thân nhau ghê.”
Lớp học khi cậu mở cửa, lập tức im bặt. Như thể cả thế giới vừa bị dừng lại đúng khoảnh khắc đó. Không ai đứng dậy chào hỏi. Chỉ có ghế của Wangho là vẫn trống, như thể mọi thứ chỉ chờ cậu quay về để tiếp tục... cuộc chiến im lặng.
Cậu kéo ghế ngồi xuống, mở sách, không nhìn ai. Nhưng cậu biết. Có ít nhất hai ánh mắt đang dán vào mình: một là từ cuối lớp đôi mắt quen thuộc đầy ác ý mà cậu từng nhận biết bằng trực giác. Và một, từ ngoài cửa sổ lớp học tầng hai ở đó, hắn đứng
Lee Sanghyeok tựa người vào lan can, áo sơ mi không cài khuy trên cùng, cà vạt lỏng lẻo như thể cả trường học chẳng đủ nghiêm khắc để buộc hắn vào khuôn khổ. Nhưng ánh mắt hắn lại tập trung, nghiêm túc, chỉ dành cho một người
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Wangho khẽ giật mình. Không phải vì sợ. Mà là vì ngực cậu khẽ nhói như có ai đó vừa nắm chặt tim cậu, lặng lẽ siết. Cậu quay đi. Nhưng trái tim không quay đi theo
Tiếng chuông ra chơi vang lên, cắt ngang bài giảng khô khốc của giáo viên toán. Cả lớp như được giải thoát, ghế đẩy loảng xoảng, tiếng cười rộ lên từng cụm. Nhưng Wangho không đứng dậy. Cậu vẫn ngồi đó, tay vẽ vòng tròn vô nghĩa trong sách bài tập một thói quen khi không biết nên làm gì với bản thân. Không ai bắt chuyện với cậu. Không ai rủ đi mua đồ ăn. Thậm chí mấy đứa trong nhóm chat lớp từng hay nhắn “ăn gì chưa Wangho ơi” giờ cũng im thin thít như thể sự tồn tại của cậu là điều gây khó xử. Một vài ánh mắt liếc sang. Có kẻ cố ý va vào ghế cậu khi đi qua. Cậu biết chúng đang thử. Thử xem con “chuột bạch” này còn biết sợ không. Cậu thở nhẹ. Không phải vì buồn. Mà là vì mệt. Gió lùa qua cửa sổ, thổi tung vài trang giấy trong vở. Cậu cúi xuống nhặt thì một cái bóng chắn ngang bàn. Tim Wangho chậm lại một nhịp.
Hắn không hỏi, không chào, chỉ thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cậu chỗ vốn chẳng bao giờ ai ngồi. Không khí lập tức đông đặc lại. Cả lớp quay lại nhìn. Không ai nói gì, nhưng mọi ánh mắt đều rực lên sự hỗn tạp ngạc nhiên, ghen tị, và hoang mang. Wangho định đứng dậy. Nhưng hắn đã nghiêng người, chặn nhẹ tay cậu, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ cho hai người nghe
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Ngồi yên. Tôi không đến để làm loạn
Cậu quay sang. Ánh mắt hắn bình tĩnh đến đáng sợ. Nhưng trong sâu thẳm lại có một điều gì đó... kiên định
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Sao cậu lại—
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Vì ở đây, tôi là người duy nhất khiến chúng im lặng. hắn đáp, ngắn gọn, sắc như lưỡi dao.
Một nhịp trống rỗng. Rồi Sanghyeok lấy ra từ túi một hộp sữa socola, đặt lên bàn cậu.
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Cái này... lần trước cậu thích. ... Uống đi, đừng để bị ngất lần nữa.
Bỗng có 5 người đi lại
bao gồm ba người trong nhóm Sangheok là ba người đánh Wangho hôm trước
và 2 người còn lại là cục cưng của 2 người trong đấy
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
ô!nay gặp anh Lee Sangheok luôn nè!
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
aa!Wangho!!
Minseok chạy lại ôm chằm lấy Wangho
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
Minseok
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
Mày quen thằng này à?
giọng nói ấy khiến em run người chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn tay em bấu chặt anh
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
?Này mày bị sao đấy
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
T-Tao không sao giọng nói lấp bấp
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
ô,là Han Wangho của chúng ta đây sao~
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Mày làm gì Wangho
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
ơ,làm gì chưa
Lee Minhyeong(Gumayusi)
Lee Minhyeong(Gumayusi)
nhìn quen nhể
Park Dohyeon(Viper)
Park Dohyeon(Viper)
Quen thật
Ryu Minseok(Keria)
Ryu Minseok(Keria)
cậu bị sao đấy
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
bọn họ là người đánh tớ...
nghe được câu đấy Minseok bỗng tát vào mặt Hyeonjun một cái rõ to
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
Mày làm cái đéo gì vậy?
Hyeonjun định lao đến chỗ Minseok
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
làm gì đấy?
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Chúng mày là người đánh Wangho?
chẳng nói gid Hyoenjun gật đầu
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
lý do đánh?
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
Bạn gái anh kêu
Han Minji gương mặt ấy, giọng nói ấy, dáng vẻ ấy mọi thứ đều như được sinh ra để khiến người khác lầm tưởng. Lầm tưởng rằng cô là người vô hại. Với làn da trắng như sữa, đôi mắt to lúc nào cũng long lanh như sắp khóc, và giọng nói nhẹ đến mức phải cúi sát mới nghe rõ, Minji chẳng cần cố gắng nhiều để trở thành “cô gái đáng thương” trong mắt mọi người. Đặc biệt là con trai. Một cái chạm vai “vô tình”, một câu nói kiểu “Oppa à, em sợ quá~” là đủ khiến đám con trai quanh cô như thiêu thân lao vào ánh sáng. Minji không bao giờ nói thẳng. Cô chỉ “lỡ lời”, “vô tình nghe được”, “chỉ là lo lắng thôi”, nhưng từng câu từng chữ đều cắm sâu như dao vào sau lưng người khác. Cô không giành giật một cách lộ liễu cô chỉ đứng đó, khóe môi cong lên nhẹ nhàng khi người khác dần bị đẩy xa khỏi vị trí vốn thuộc về họ. Cô là kiểu con gái mà bạn không thể ghét trước mặt người khác, vì trước mặt ai cô cũng luôn là “cô bé tốt bụng hay bị hiểu lầm”. Nhưng khi bạn quay lưng đi... cô đã mỉm cười rồi.
nhưng tâm cô rất ác
chỉ cần ai đến gần Lee Sangheok là cho người đánh ba mẹ không nhận ra..
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
tch-con nhỏ chết tiệt
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
chúng mày không được nghe lời nó nữa mà hãy nghe lời Wangho và bảo vệ
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
hiểu không?
Moon Hyeonjun(Oner)
Moon Hyeonjun(Oner)
um
tiếng chuông reo vào học
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
được rồi về lớp hết đi
Lee Sanghyeok(Faker)
Lee Sanghyeok(Faker)
Tao về lớp ai bắt nạt mày cứ nói thằng đấy hoặc tao,nghe không?
Han Wangho(Peanut)
Han Wangho(Peanut)
ừm ừm em vừa uống sữa vừa gật đầu
Anh bỏ đi không quên xoa đầu em
Hot

Comments

Tờ Maii

Tờ Maii

sry tác giả vt nhanh quá ghi sai tên 🙂

2025-06-25

0

カラシャミShouta☆

カラシャミShouta☆

Ui tội anh bé 🥹

2025-06-30

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play