Chương 2:
Không khí ồn ào trong thanh lâu bỗng trở nên im bặt chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh. Mọi ánh mắt của đám đàn ông ngồi trong Lan Vãn Lâu đều bị thu hút đổ dồn về phía cô gái đang bước xuống cầu thang.
Tống Vân Dao khoác trên người chiếc áo đỏ rực, đôi chân thon thả lấp ló phía sau tà váy từng bước chậm rồi bước xuống từng bậc.
Giữa âm thanh tung hô chói tai của đám người bên dưới, ánh mắt lạnh lùng của cô khẽ liếc thoáng qua người đàn ông đang ngồi uống rượu ở bàn tiệc sảnh giữa.
Cùng lúc này, Thẩm Thần Đông nâng mí mắt. Ánh mắt hai người trong giây phút đã giao nhau, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tống Vân Dao sững người.
Ánh mắt này… thật quen thuộc. Làm sao cô có thể quên được sự lạnh lẽo bên trong đôi mắt này được. Chính là hắn. Bàn tay vịn cầu thang bỗng siết chặt, gương mặt phía sau lớp khăn đông cứng lại.
Được rồi, nếu ông trời đã sắp đặt sẵn mọi thứ thì cô sẵn sàng đương đầu. Tống Vân Dao nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng qua, bước chân nhẹ nhàng đi đến bàn tiệc xa hoa nhất đêm nay.
“Tống tiểu thư.”
“Tống tiểu thư, nhìn tôi một cái đi.”
“Nhìn tôi một chút đi.”
“Người gì đâu mà xinh đẹp quá nhỉ?”
“…”
Giữa hàng trăm lời cảm thán, trong mắt hai người chỉ có đối phương trước mắt. Tống Vân Dao cầm bình rượu chậm rãi nâng tay rót đầy một ly nhỏ, sau đó đưa đến trước mặt người đàn ông lạnh lùng ngồi một mình giữa bàn tiệc thịnh soạn.
“Vị thiếu gia này, tôi mời anh một ly nhé?”
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thần Đông không rời cô nửa giây, mãi đến khi cô lặp lại lời nói thêm một lần nữa, người kia mới thu lại ánh mắt. Anh hắng giọng, bàn tay to lớn chạm nhẹ vào làn da mịn màng trước mặt, nhận lấy ly rượu: “Vị tiểu thư này, xưng hô thế nào?”
Tống Vân Dao cong môi khẽ cười: “Tôi họ Tống, tên là Vân Dao.”
“Thẩm Thần Đông.”
Liếc mắt nhìn nhiều bình rượu lăn lóc trên bàn, chân mày cô hơi nhướng lên hứng thú: “Thẩm thiếu, phải chăng đang có tâm sự?”
Dứt lời, Thẩm Thần Đông ngẩn đầu, sau đó hất mặt sang chiếc ghế bên cạnh: “Nghe danh Tống tiểu thư đã lâu, hôm nay muốn đến để lĩnh giáo.”
“Tôi chỉ là một kỹ nữ ở thanh lâu, có gì để một người quyền cao chức trọng như Thẩm thiếu lĩnh giáo chứ? Người đến đây tìm đến tôi cũng chỉ để thỏa mãn về mặt sinh lý kia…”
Bất ngờ, người bên cạnh bỗng bật cười. Anh quay mặt nhìn thẳng vào người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm bên cạnh: “Người có được Tống tiểu thư không phải quan lớn cũng là đại gia. Để khiến những người đó thích cô như vậy, kể ra bản lĩnh của cô cũng rất lớn."
Dưới đôi mắt ẩn ý của anh, cô giữ nguyên nụ cười trên môi, ánh mắt ẩn hiện vẻ ngượng ngùng không che giấu: "Để Thẩm thiếu chê cười rồi."
"A..."
Bỗng dưng cơ thể mềm yêu của cô bị kéo mạnh, nghiêng hẳn về một phía. Cánh tay rắn chắc khoác trên vai dùng lực hơi mạnh khiến chân mày thanh tú trên mặt Tống Vân Dao chau lại.
Cả cơ thể của cô dường như dán chặt vào người đàn ông kia. Trước vô số ánh mắt đang nhìn ngó, gương mặt cô đỏ bừng như lửa thiêu đốt.
Bao nhiêu năm nay ở thanh lâu, cô chưa từng gặp trường hợp nào như thế này. Trong mắt bọn họ, Tống Vân Dao này được xem là rất thanh cao, khác hẳn với những cô nương ở kỹ viện. Cô đoan trang, hiểu lễ, chỉ tiếp những người tai to mặt lớn. Thậm chí có một lần, vị thiếu gia phố bên cạnh đến, ăn nói không giữ lễ liền bị họ Tống cô tống cổ ra khỏi cửa trong tình trạng quần áo sộc xệch.
Ai cũng biết, sau lưng cô có nhiều người quyền cao chức trọng chống lưng nên không dám làm càng. Cho đến ngày hôm nay, khi thấy hành động bất ngờ của Thẩm Thần Đông, bọn họ cũng đang chờ xem cô sắp làm ra trò gì.
Hắn là Tư lệnh mới vừa chuyển đến. Ngày đầu tiên vào cơ quan đã hất cẳng không ít "sâu bọ". Qui định, kỷ cương đều được chỉnh đốn lại, khiến mọi người đều phải nghe theo răm rắp.
Hôm nay hắn lại đến kỹ viện, chọn ngay cô nương xinh đẹp, đắt giá nhất, lại còn hành động như vậy.
Đàn ông trong Lan Vãn Lâu nhìn cô đầy tiếc nuối, còn phụ nữ ngược lại cảm thấy hả hê vô cùng. Nếu hôm nay cô làm hắn ta mất mặt, biết đâu ngày mai, hắn dụng quyền bắt giam cô lại cũng nên.
Trong lúc Tống Vân Dao còn đi lạc trong những suy nghĩ thì bên tai nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Thần Đông: "Chọn một phòng cho chúng ta."
"Được, được, mời Thẩm thiếu đi theo tôi."
Tú Bà phe phẩy quạt, cười nịnh bợ. Đợi người đàn ông kia đứng dậy liền kéo Tống Vân Dao khẽ nói: "Cô nhẫn nhịn một chút. Vị khách này... chúng ta không thể đắc tội được. Huống hồ, hắn trả cho cô đến mười lượng vàng."
Tống Vân Dao mím môi, liếc mắt sang người phụ nữ trung niên bên cạnh, sau đó cất giọng vừa đủ hai người nghe: "Có lẽ sau đêm hôm nay, em có thể rời khỏi đây rồi."
Updated 30 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân:))) Liệu Thẩm tư lệnh Thẩm Thần Đông này có phải là định mệnh của Vân Dao ko đây. Và liệu cái cây đại thụ họ Thẩm này có là chỗ dựa vững chắc cho VD /Hey//Hey//Hey/
2025-06-26
6
Tiểu Yến
Không lẽ Thẩm Thần Đông này có liên quan đến vụ thảm sát nhà cô thiệt luôn à
2025-06-25
1
mh 🦖
Có vừa hận vừa yêu không nhỉ? 🤣
2025-06-30
1