[TF Gia Tộc F4] Có Những Điều Không Bao Giờ Được Nói Ra
Chương 3: Cấm Chạm Vào Thứ Gì Treo Trên Tường
Tiếng rên đau nhẹ của Quế Nguyên.
Tiếng dép lê chạy loạt soạt trên nền gạch ẩm.
Tiếng chuông… khe khẽ… lại vang lên.
Jonathan – Trần Dịch Hằng – quỳ một gối trên sàn đất lạnh, tay anh giữ cổ Quế Nguyên, kiểm tra nhịp mạch trong khi Dương Bác Văn cố gắng giữ ổn định nhiệt độ cho cậu.
Cả người Quế Nguyên như một khúc băng.
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Lấy thêm áo đi! Cái này không đủ!
Jonathan hét lớn, mưa tạt thẳng vào mặt khiến mắt anh cay xè.
Nhiếp Vĩ Thần
Tư Hãn đang kiếm!
tiếng của Tiểu Nhiếp vọng ra từ cửa.
Trần Tuấn Minh
Cậu ấy không phản ứng gì nữa!
Dương Bác Văn
Thở vẫn còn. Nhưng đồng tử giãn. Cậu ấy có thể đang bị sốc sâu.
Trần Tuấn Minh
Mày ơi, mày đừng có chết nha…
Tiểu Minh gắt gỏng mà môi run cầm cập, giọng như sắp khóc.
Trần Tuấn Minh
Tụi tao chưa chọc mày đủ đâu đó Long Nhãn à…
Còn Kỳ Hàm, tay vẫn nắm chặt ngón tay nhựa lúc nãy.
Hắn ngồi thụp xuống một gốc cây, nhìn lên căn nhà gỗ bằng đôi mắt đỏ hoe.
Tả Kỳ Hàm
cái bảng treo trong nhà… hồi nãy mày có nhìn kỹ không, Jonathan?
Jonathan không ngẩng lên, chỉ nói qua kẽ răng:
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Tao không rảnh nhìn mấy cái đồ cổ vớ vẩn đâu. Tao đang lo cứu người. Hỏi chuyện đó làm gì?
Tả Kỳ Hàm
Cái bảng vải á… mày có thấy nó đổi vị trí không?
Jonathan lúc đó mới khựng người.
Trần Dịch Hằng || Jonathan
…
Anh quay nhìn về phía cửa.
Căn nhà sàn bằng gỗ, cũ kỹ, có một tấm vải đỏ dài gần một mét, thêu tay, treo ở giữa gian chính.
Tấm bảng… đang lệch về bên trái.
Trong khi tối hôm qua, lúc bọn họ lần đầu bước vào, nó nằm giữa chính điện.
Bác Văn lúc này cũng nhìn theo ánh mắt Jonathan.
Dương Bác Văn
Hồi tối… chắc chắn nó nằm giữa.
Trần Tuấn Minh
Vậy thì ai dịch nó?
Trần Tuấn Minh hỏi, mặt tái mét.
Trần Tư Hãn
Em cũng không.
Tư Hãn nói nhỏ, từ trong nhà chạy ra với chiếc mền lớn trên tay.
Quế Nguyên được đặt nằm lại trong nhà.
Không ai có thể ngủ tiếp.
Mọi người chia nhau ngồi quanh lò sưởi.
Dù không có điện, may thay vẫn có củi khô, dù căn nhà cứ như hút ẩm, khắp nơi ướt mèm như trong hang động.
Vương Lỗ Kiệt cất giọng nhẹ như hơi thở.
Vương Lỗ Kiệt
Em có một chuyện… chưa dám nói.
Bác Văn nghiêng đầu về phía cậu.
Vương Lỗ Kiệt
Tối qua… khi tất cả mọi người ngủ… em… em lỡ chạm vào cái bảng treo đó.
Mọi ánh mắt trong phòng quay phắt sang.
Kỳ Hàm giật mình đứng bật dậy:
Tả Kỳ Hàm
MÀY LÀ NGƯỜI CHẠM VÀO HẢ?
Vương Lỗ Kiệt
Em… không cố ý. Em bị vấp té… tay đụng vào đó.
Trương Hàm Thụy
Và ngay sau đó, Quế Nguyên mất tích?
Trương Hàm Thụy hỏi, giọng run nhưng không tức giận.
Vương Lỗ Kiệt
Em không biết có liên quan không… nhưng… trên đó… có một dòng chữ. Em đọc rồi.
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Ghi gì?
Vương Lỗ Kiệt
Viết bằng Hán cổ… nhưng em biết sơ sơ… Hình như là: “Kẻ lạ chạm vào, người trong bị thay thế.”
Cả tiếng mưa cũng như biến mất.
Chỉ còn tiếng củi nổ lách tách trong lò lửa.
Trần Tuấn Minh
Thay thế là sao?
Trần Tuấn Minh nói, giọng nhỏ như sắp khóc.
Vương Lỗ Kiệt
Tao không biết.
Vương Lỗ Kiệt ngồi thụp xuống, tay ôm đầu.
Vương Lỗ Kiệt
Nhưng lúc đó… tao thấy cái bóng trong gương… không phải của tao.
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Tao biết mày giỏi Hán cổ… sao mày không nói từ đầu?
Jonathan kéo Lỗ Kiệt ra khỏi góc nhà, mắt nheo lại đầy giận dữ.
Vương Lỗ Kiệt
Em… em không muốn làm tụi mình hoảng… với lại… em nghĩ em chỉ nhìn nhầm…
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Mày có biết… cái làng này nó KHÔNG CÓ TIẾNG GÀ GÁY không?
Tả Kỳ Hàm
Mày nghĩ đây là cái gì? Làng du lịch à?
Tả Kỳ Hàm
Mày thấy có tiệm tạp hóa nào không? Có bếp gas không? Có NỒI RỬA CHÉN không? Cái nhà này là nhà… hay cái đền thờ?
Dương Bác Văn
Tụi mình nên rời khỏi đây ngay khi trời sáng.
Trương Hàm Thụy
Nhưng xe chết máy. Không có tín hiệu. Không ai đi ngang.
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Vậy… phải tìm người trong làng. Hỏi. Cầu cứu. Đi từng nhà.
Nhiếp Vĩ Thần
Mày định gõ cửa nhà tụi “không cười, không chào, không nói” đó hả?
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Nếu không thì chờ ở đây, để tụi mình bị thay thế từng người một à?!
Và… một vật gì đó được đặt trước thềm nhà.
Một chiếc khăn trắng, gấp ngay ngắn, đặt giữa nền đất, bên trên là một cái gương vỡ.
Trần Tư Hãn
Mày đừng nói… đây là dành cho người kế tiếp?
Tư Hãn khẽ nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mảnh gương.
Dương Bác Văn bước ra, nhặt cái gương lên.
Dương Bác Văn
Đây là một cảnh báo.
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Cảnh báo?
Dương Bác Văn
Cảnh báo rằng… có người trong tụi mình đã bị thay thế.
Quế Nguyên vẫn chưa tỉnh.
Anh vẫn nằm yên, mắt nhắm, môi khô nứt.
Nhưng vết cào sau lưng ngày càng lộ rõ… như thể một bàn tay móng sắc cào từng đường đều đặn trên da.
Ai đó đã kéo anh ra khỏi căn nhà.
Và nếu câu nói kia là thật — “Kẻ lạ chạm vào, người trong bị thay thế” — thì người bị thay không nhất thiết phải là kẻ chạm.
Jonathan ngồi phịch xuống sàn, mệt mỏi.
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Tao thề… tao chưa từng thấy nơi nào như này ở Trung Quốc. Hoặc bất kỳ nơi nào.
Dương Bác Văn
Tao không tin vào ma quỷ… nhưng tao tin nơi đây có luật.
Dương Bác Văn
Luật lệ không ai dám nhắc, nhưng ai phá sẽ trả giá.
Trương Hàm Thụy
Giống như ở quê tao…
Trương Hàm Thụy
Có những nhà… không ai dám nhìn thẳng lúc đi ngang. Ai cũng biết nhưng không nói. Ai cũng sợ nhưng không rời đi.
Trần Tuấn Minh
Vậy giờ sao?
Trần Tuấn Minh
Tụi mình… bị kẹt ở đây?
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Không. Tao không tin chuyện đó.
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Ngày mai, tao sẽ thử tự sửa xe. Không xong thì… tao cuốc bộ ra khỏi đây.
Tả Kỳ Hàm
Mày tưởng mày là siêu nhân hả?
Trần Dịch Hằng || Jonathan
Không. Tao chỉ là Jonathan. Và tao không để thằng bạn thân tao nằm như thế kia rồi chết ở cái làng quỷ quái này.
Comments