[ Đản Xác ] Nói Không Được, Nhưng Rên Thì Giỏi~
Gặp biến thái
Tiếng khóa cửa vang lên.
Chiếc xe đen bóng lăn bánh rời khỏi cổng cô nhi viện. Mưa lất phất ngoài kính, đèn đường trôi qua từng đoạn buồn hiu.
Cô ngồi sau vô-lăng, tay lái vững vàng, ánh mắt dõi thẳng về phía trước
Bên cạnh, nàng ngồi yên – gầy gò, nhỏ nhắn, tay đặt trên đùi, siết chặt balô.
Không ai nói gì. Không nhạc. Chỉ có tiếng điều hòa nhẹ nhẹ và tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường ướt.
Trần Kha_cô
Em không cần sợ❄️
Cô lên tiếng sau gần mười phút im lặng. Giọng cô thấp, đều, không mang theo cảm xúc – nhưng mỗi từ như lướt thẳng vào tim người nghe.
Nàng không trả lời. Dĩ nhiên. Nàng cúi đầu thấp hơn.
Trịnh Đan Ny_nàng
"G-gì... Vậy chứ?"
Trần Kha_cô
Tôi biết em đang nghĩ gì đấy, đừng suy nghĩ lung tung ❄️
Trần Kha_cô
Em sợ tôi sẽ giống những người trước. Nhận nuôi vì thương hại, rồi bỏ rơi❄️
Nàng hơi khựng người. Tim đập lệch một nhịp.
Trần Kha_cô
Nhưng tôi không phải kiểu người làm vì thương hại❄️
Trần Kha_cô
Tôi nhận nuôi em... vì mẹ tôi kêu và tôi cảm thấy hứng thú❄️
Nàng quay sang chỗ khác, ánh mắt như muốn hỏi
Trịnh Đan Ny_nàng
"Hứng thú với gì?"
Cô vẫn nhìn đường, khóe môi cong nhẹ
Trần Kha_cô
"Tất nhiên là hứng thú vì em giả câm rồi, tôi sẽ làm theo cách của tôi để trị EM"
Trần Kha_cô
/lia mắt sang nàng/
Trần Kha_cô
/nhìn từ trên xuống dưới/
Trần Kha_cô
"nhìn kĩ thì... cũng nuột đó chứ" /liếm nhẹ môi+nở nụ cười dâm tà/
Trần Kha_cô
Với sự im lặng của em. Với đôi mắt không chịu nói thật. Và với cách cơ thể em phản ứng mỗi khi tôi đến gần❄️
Nàng siết tay, má nóng ran.
Chiếc xe trượt đi trên đường đêm, mưa lăn dài trên cửa kính như nước mắt không tiếng.
Nàng ngồi im, ánh mắt nhìn xa xăm. Nàng không nói. Không quay đầu. Chỉ im lặng.
Cô không nhìn nàng. Nhưng ánh mắt trên gương chiếu hậu... đã quan sát từ lúc nàng bước vào.
Trần Kha_cô
Thật ra tôi không thích kẻ nhiều lời. Nên em không nói cũng tốt❄️
Giọng cô vang lên, êm như nhung, lạnh như sương
Nàng vẫn im. Nhưng tim nàng đập lệch nhịp một chút.
Trịnh Đan Ny_nàng
"trời ơi, cái con người này đang nói cái quái gì vậy?"
Trần Kha_cô
Thật ra, tôi có cảm giác... em thuộc dạng biết điều❄️
Trần Kha_cô
Biết lúc nào nên im. Biết lúc nào nên rên~❄️
Nàng giật nhẹ vai. Tay nàng hơi siết quai balô.
Trần Kha_cô
Có những người không cần mở miệng, nhưng vẫn bị bóc trần bởi... cơ thể của họ❄️
Trần Kha_cô
Em biết không? Khi em run, tay tôi muốn giữ lấy.
Trịnh Đan Ny_nàng
"làm... ơn im đi.."
Trần Kha_cô
Khi em giấu, mắt tôi lại muốn bóc ra từng lớp một.❄️
Trần Kha_cô
Nhưng đôi khi... tôi thích nghe thứ âm thanh bản năng hơn.❄️
Nàng quay sang, ánh mắt hoang mang.
Nhưng cô chỉ cười nhẹ, rất khẽ, như đang thử nước
Trịnh Đan Ny_nàng
"c-chết.. Rồi.. Gặp biến thái thật rồi.."
Trần Kha_cô
"Dám nói tôi như vậy sao?"
Xe rẽ vào Trần gia. Đèn sáng lung linh. Cô không nói thêm gì cho đến khi tắt máy.
Rồi cô nghiêng đầu, ghé lại gần, hơi thở ấm nóng chạm nhẹ vành tai nàng
Trần Kha_cô
'Một khi tôi đã nhận nuôi em rồi thì em khó mà thoát khỏi tôi~'
Trịnh Đan Ny_nàng
"thôi xong..."
Comments
Súp gà bơ lạc
Tác giả hãy ra một ngày 10 chap nka yêu tác giả 🫰
2025-06-27
2
𝗖𝗲𝗹𝗲𝘀𝘁𝗶𝗮𝗹 ☪︎
xin chèo 🙂 nhận ra mik ha... bn giỏi văn đk =)?
2025-07-11
1
con nghiện skinship
còn chưa về đến nhà nữa mà chị nói vậy rồi,một hồi sao bé nó dám bước vào nhà
2025-08-21
1