[Rhycap] Yêu Nhầm Một Kẻ Rất Thật Lòng
Chap2 :Không Hẹn Mà Gặp
Quán cà phê “Hidden Bean” nằm nép mình trong một con hẻm yên tĩnh, chuyên phục vụ cho những người thích ngồi một mình. Nhưng chiều nay, cái "một mình" ấy có vẻ không còn đúng nữa.
Cậu bước vào trước, tay ôm tập kịch bản, mắt lấp lánh khi thấy chiếc bàn sát cửa kính còn trống.
Hoàng Đức Duy
//Mỉm cười với nhân viên//Cho em một trà đào, ít đá nha!
Tiếng cửa mở lần nữa. Anh bước vào, tay đút túi quần, vẫn là chiếc hoodie đen quen thuộc. Không gian lập tức như chậm lại khi ánh mắt anh hướng về cậu.
Nguyễn Quang Anh
Trùng hợp quá.
Hoàng Đức Duy
//Nhẹ giật mình// Anh… cũng hay tới đây à?
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy em thì vào thôi.
Hoàng Đức Duy
//Cười nhỏ, quay mặt đi giấu đỏ mặt//Ở đây chật lắm, không có bàn khác đâu.
Nguyễn Quang Anh
//Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh//Anh không cần bàn, chỉ cần chỗ cạnh em.
Chưa kịp nói thêm gì, thì cánh cửa lần nữa mở ra. Hùng xuất hiện cùng Đăng, cả hai mặc đồ công sở, rõ ràng vừa rời khỏi cuộc họp.
Đỗ Hải Đăng
//Nhìn quanh quán//Chật chội thiệt. Em bảo chỗ yên tĩnh…
Huỳnh Hoàng Hùng
//Ánh mắt chạm phải cậu và anh, khẽ cau mày//Chỗ này không yên như anh tưởng.
Hoàng Đức Duy
//Khẽ gật đầu chào//Chào anh Hùng.
Huỳnh Hoàng Hùng
//Mỉm nhẹ//Duy cũng hay tới đây?
Hoàng Đức Duy
Dạ. Hôm nay em viết bài nên ghé.
Nguyễn Quang Anh
//Không rời mắt khỏi Hùng //Anh đi cùng bạn?
Đỗ Hải Đăng
//Vòng tay qua lưng Hùng một cách cố ý//Tôi đi cùng người tôi đang theo đuổi.
Huỳnh Hoàng Hùng
//Nghiêng người né nhẹ//Chúng tôi chưa là gì cả, Đăng.
Đỗ Hải Đăng
Chưa, nhưng sẽ.
Bầu không khí vừa chớm yên đã bị khuấy động bởi giọng nói lanh lảnh của một người bước vào sau cùng.
Nguyễn Thanh Pháp
Gì mà chưa là gì, mà nói nghe giống giành quyền nuôi con vậy trời.
Trần Đăng Dương
//Bước theo sau, tay cầm hai ly cà phê//Anh bảo em đừng đến trễ, mà em đến muộn rồi cà khịa cả quán.
Nguyễn Thanh Pháp
Lỗi hệ thống. Tim lỗi nhịp nên mắt cũng nhầm đường.
Huỳnh Hoàng Hùng
//Nhìn Kiều, khẽ bật cười//Lâu rồi mới thấy em.
Nguyễn Thanh Pháp
Em có mất tích đâu, chỉ là không xuất hiện trước người cũ thôi.
Hoàng Đức Duy
//Nhìn Dương ,người duy nhất chưa lên tiếng//Chào bác sĩ…
Trần Đăng Dương
//Gật đầu//Chào Duy.
Nguyễn Quang Anh
//Lặng lẽ đưa ly trà đào tới trước mặt cậu//Uống đi, đá tan rồi.
Hoàng Đức Duy
//Nhẹ giọng//Cảm ơn anh…
Không ai bảo ai, nhưng tất cả đều tự tìm cho mình một góc bàn, rồi… không ai thực sự tập trung vào đồ uống hay chuyện riêng của mình nữa. Ánh mắt cứ vô thức liếc sang góc bàn khác. Là ghen? Là tò mò? Hay chỉ là lần đầu tiên họ nhìn thấy bản thân mình trong mắt người khác?
Trần Đăng Dương
//Nhìn Kiều// Nếu anh không phải bác sĩ, em có ghét anh không?
Nguyễn Thanh Pháp
Ghét vì anh biết quá nhiều, không phải vì anh là bác sĩ.
Đỗ Hải Đăng
//Nhìn sang anh//Anh đưa Duy đến đây à?
Nguyễn Quang Anh
Không. Nhưng thấy em ở đây, anh chắc chắn mình nên ngồi lại.
Huỳnh Hoàng Hùng
//Giọng nhẹ, nhưng rõ// Có người chưa quên chuyện cũ, lại cứ thích chơi với lửa.
Nguyễn Quang Anh
Có người nói sợ cháy, nhưng mắt lại không dời khỏi ánh sáng.
Bên ngoài, trời đã đổ mưa. Trong quán, ba cặp đôi ngồi ở ba góc bàn — không còn cô đơn, nhưng cũng chưa thực sự bên nhau.
Nhưng đôi khi, chỉ cần cùng ngồi dưới một mái hiên, cùng nghe một bài hát nhẹ, là đủ để những trái tim dửng dưng bắt đầu biết rung.
Comments