Bỗng Một Ngày Tôi Từ Lang Tộc Biến Thành Huyết Tộc
Hộc, hộc...
Mộc Thiên cố gắng chạy thật nhanh, xuyên vào trong rừng. Dù đang mệt mỏi khi phải chạy một đoạn đường khá dài nhưng cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng hét ở sau lưng.
"Ở đây, tôi tìm thấy rồi!".
Mồ hôi theo làn gió cuốn về phía sau như bao mệt mỏi, kiệt sức của Mộc Thiên đều bị cậu bỏ quên ngay lúc này. Cậu càng cố gắng chạy nhanh hơn nữa. Phải nhanh hơn họ, cậu không muốn bị bắt về Mộc Tử. Cậu phải trốn thật xa nơi ấy!
"Cắt đuôi được chúng chưa nhỉ?".
Mộc Thiên dựa lưng vào một gốc cây gần đó, miệng lẩm bẩm nói. Xung quanh cậu được bao phủ bằng những chiếc lá xanh xum xuê và những cành cây cao quá đầu cậu.
Mộc Thiên núp vào trong, cuộn người lại. Cậu không còn nghe thấy tiếng người ồn ào, cả tiếng bước chân của họ cũng không còn nữa. Tựa như tất cả chỉ là ảo giác của cậu.
Ban đêm buông xuống vạn vật. Bầu trời được che kín bởi tấm màng màu đen huyền bí, xung quanh nó điểm lên những hạt kim tuyến lấp lánh của những ngôi sao sáng. Mặt trăng thế chỗ mặt trời, làm nhiệm vụ chiếu sáng vạn vật với cỗ ánh sáng dịu dàng hơn mặt trời rực rỡ chói chang. Mắt Mộc Thiên dừng lại trên vầng trăng ấy, từ từ liền thiếp đi lúc nào không hay. Cậu đã đến giới hạn rồi.
Mộc Thiên đã có một giấc ngủ rất sâu. Có lẽ đây là buổi tối yên bình nhất mà cậu từng có. Hoặc có lẽ không?
"Đã vất vả rồi, của ngươi"
"Ha, ông đây đã ra tay thì đương nhiên phải mang về một món hàng tốt rồi!"
Tiếng nói chuyện rôm rả phát ra khắp gian phòng của hai người. Một bà chủ mập mạp đứng giao tiền với nụ cười thương mại. Một ông chú với đôi tay chắc khỏe và thân hình cường tráng, vừa nhận tiền ông liền nói một câu tạm biệt rồi khuất dạng phía sau cánh cửa.
Mộc Thiên thu hết tất cả vào tầm nhưng cậu không động đậy, cậu sợ hai người đó sẽ phát hiện cậu đã tỉnh. Đến khi bà chủ đi ra ngoài, Mộc Thiên mới vội ngồi dậy.
Leng keng. Leng keng.
Âm thanh giòn tan phát ra phá vỡ không gian yên tĩnh của căn phòng. Đây là gì ?
Một chiếc còng bao quanh hai chân cậu nhưng điểm kết thúc của nó là ở đâu cậu lại không thấy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Mộc Thiên đau khổ thừa nhận có lẽ bản thân bị bắt làm nô lệ mất rồi.
Mộc Thiên cuộn người ngồi vào một góc tường, mệt mỏi nhắm mắt lại. Sau cuộc chạy trốn thì đôi chân cậu đã tê rần rồi, cơ thể bị kiệt sức vì chưa ăn gì. Cậu không thể chạy ra khỏi đây được.
Chẳng lẽ cậu không nên được sinh ra hay sao? Nếu cậu có quyền được sống, vậy sao cuộc đời cậu lại kém may mắn đến vậy ?
Sinh ra trong một gia đình Tử tước Mộc gia, cậu là con thứ của gia đình. Mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không quan tâm đến cậu. Dường như là ngầm cho phép kế mẫu chèn ép cậu. Sống trong một gia đình như thế, cậu đã chịu hết nổi rồi. Thế là cậu đưa ra quyết tâm sẽ bỏ nhà đi, nhưng chưa được bao lâu liền bị thợ săn nô lệ bắt được. Thật là xui xẻo a.
Mộc Thiên cười giễu chính mình thật ngốc cũng thật đáng thương đi. Tuy vậy, cậu thầm nhủ trong lòng không thể cứ bị động mãi được.
Bỗng nhiên, từ cửa, bà chủ cùng với hai người nữa bước vào phòng. Chưa kịp đánh giá tình hình, cậu bị xách lên, hai người đó giữ chặt lấy cậu không cho nhúc nhích. Bà chủ đi về phía cậu, bà nở nụ cười quái dị, nâng cằm lên ngắm khuôn mặt cậu:
"Ôi chao, món hàng này chắc chắn sẽ đắt lắm cho xem".
Không, cậu không muốn!
Bà ta lấy con dấu đã chuẩn bị sẵn đặt vào lò nung. Lò nung rực ánh đỏ, lâu lâu còn bắn ra vài tia lửa. Con dấu được nung trong đó dàn nóng lên. Mộc Thiên biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và đó cũng là điều mà cậu sợ nhất. Bởi nếu bị con dấu đó in vào da thịt thì ngoài phải chịu cơn đau khi thịt bị nung ra, cậu sẽ hoàn toàn trở thành nô lệ mãi mãi.
Con dấu ấy đang được đưa đến gần, Mộc Thiên không dám nhìn. Cậu nhắm mắt lại, trong lòng gào thét: "Không được! Tôi không muốn trở thành nô lệ của mấy người ".
Chợt, khi Mộc Thiên mở mắt ra, đôi mắt màu xanh lục ngọc bảo đã bị biến đổi. Một màu đỏ đậm huyền ảo bao phủ lấy đôi mắt Mộc Thiên. Đôi mắt sâu thẳm khiến cho người nhìn vào như bị hút hồn trong nháy mắt.
Mộc Thiên nhìn quanh ba người một lúc mới mở miệng cất lời:
"Mở còng ra"
Những người vừa nãy định biến cậu thành nô lệ giờ đây lại tìm chìa khóa mở còng cho cậu. Họ như những con rối mặc người điều khiển, không cảm xúc, không suy nghĩ, chỉ làm việc theo mệnh lệnh từ chủ nhân của họ.
Đến khi chiếc còng được mở ra, Mộc Thiên khởi động tứ chi, thấy đã ổn mới ngước nhìn về phía ba người kia. Từ bà chủ đến hai gã sai vặt vẫn đang khom người chờ lệnh. Đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía họ một lúc lâu. Sau đó chỉ cất lời nhàn nhạt:
" Ngủ đi"
Tiếp đó, cả ba người đều gục xuống chỉ chưa đầy vài giây ngắn ngủi. Mộc Thiên thong thả bước ra ngoài. Đi đến đâu cũng không ai có thể ngăn cản cậu.
Mộc Thiên dừng lại khi đã ở trong khu rừng. Cậu chớp chớp mắt, màu đỏ sẫm đã biến mất. Đôi mắt trở về màu sắc vốn có của nó.
Mộc Thiên mơ màng nhìn xung quanh.
Nếu nhớ không lầm thì đây là rừng nhỉ?
Nghĩ đến đây, cậu bất ngờ đến nổi bừng tỉnh. Cậu nhéo mặt mình, cảm giác cơn đau truyền đến. Vậy là đây không phải mơ, cậu đã thoát được khỏi đó. Nhưng bằng cách nào?
Mộc Thiên cố gắng nhớ lại nhưng tất cả dường như khá mơ hồ với cậu.
Bất thình lình, từ xa xa, một con dơi bay đến với tốc độ rất nhanh, hướng về phía cậu. Con dơi màu đen tuyền như màu bầu trời, dang hai cánh rộng ra bay xung quanh cậu. Vừa bay nó vừa nói:
" Cô chủ...cô chủ...cô ở đây à!"
Nó chưa để cậu kịp tiêu hóa những gì đang diễn ra, nó nhanh nhảu nói tiếp:
"Hình như không phải, đây là giống đực mà?"
Con dơi đang khó hiểu suy nghĩ thì Mộc Thiên cũng dùng hết công suất của bộ não để suy nghĩ xong. Con dơi này biết nói, không bình thường nên chắc chắn nó là Huyết tộc. Theo bản năng cậu lùi lại mấy bước.
Với tình hình hiện tại cậu không thể ứng phó với Huyết tộc được. Người ta thường nói trong 36 kế thì chạy là thượng sách!
Updated 21 Episodes
Comments
oidoioitrinhlagi🗣🔥🔥
mới chương 1 mà cảm thấy mộc nhiên tội quá
2025-07-31
1
Trang Minh
ee bà viết hay é, kiểu miêu tả rất sống động luông, chúc truyện bà mau lên BXH nhé, tuy nhiên có vaif chỗ cần chứ ý cách miêu tả
2025-07-29
1
miuu
tác giả giỏi nha ,tui nể mấy người viết tiểu thuyết lắm á🥹👏 ,này là lời nói thật lòng đó😭
2025-07-11
2